- Ngươi biết Tam Lão Bản?
Phó Hồng Tuyết không đáp, nhìn thanh đao của Bành Liệt, thốt bâng
quơ.
- Đao xem được lắm.
Bành Liệt đắt ý.
Thanh của y đẹp hơn thanh đao của Phó Hồng Tuyết nhiều.
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Đáng tiếc là đao không dùng để ngắm.
Bành Liệt cau mày.
- Thế để làm gì?
Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
- Thế ngươi không biết là đao dùng để giết người?
Bành Liệt bỉu môi:
- Ngươi cho rằng thanh đao này không giết chết người?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng
- Ít nhất ta cũng chưa có dịp trông thấy.
Bành Liệt biến sắc.
- Ngươi muốn xem?
Phó Hồng Tuyết gật đầu
- Chắc là vậy.
Hắn cũng biến sắc.
Bành Liệt hỏi:
- Còn đao của ngươi?
Y cười lớn.
Phó Hồng Tuyết không cười, không nói gì.
Thanh đao nói chuyện hay hơn người nói chuyện. Hắn đã có giết người.
Việc giết người không còn mới mẻ đối với hắn nữa.
Người mang kiếm là một trang thiếu niên anh tuấn, vó cao, mày hơi
xếch, mặt lộ vẻ cao ngạo.
Mường tượng, đối gã trên đời này chỉ có gã là duy nhất.
Gã đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hai người ăn miếng trả miếng với nhau.
Sau cùng, gã thốt: