BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 529

- Mười chín năm trước, trong một đêm tuyết đổ trắng trời, các hạ có mặt

bên ngoài Mai Hoa Am cạnh chân núi Lạc Hàn chăng?

Viên Thu Vân tắt hẳn tràng cười. Niềm sợ hãi bốc lên nơi ánh mắt, mạnh

hơn trước.

Gương mặt oai nghiêm chợt biến nhăn rúm lại, lão kêu lên thất thanh.
- Các hạ là chi của Bạch đại hiệp?
Hỏi như thế, là có biết việc năm xưa.
Câu hỏi đó đủ lắm rồi. Ít nhất cũng đủ với Phó Hồng Tuyết.
Gương mặt xanh xám của Phó Hồng Tuyết biến hồng, thản rung lên.
Kỳ quái. Toàn thân rung, đôi tay rung theo, song bàn tay nắm chuôi đao

càng cứng hơn.

Đoạn, hắn nghiến răng, rồi gằng giọng:
- Tại hạ là con trai của vị đại hiệp họ Bạch.
Hắn nói tròn câu.
Viên Thu Vân cũng nghe tròn câu, nhưng là câu nói cuối cùng lão nghe

được.

Bởi, thanh đao đã ra khỏi vỏ.
Phó Hồng Tuyết giết người không bao giờ chờ đợi.
oOo
Đao quang chớp.
Ánh chớp của điện cũng không nhanh hơn. Và đao chớp thì phải đáng sợ

hơn điện chớp.

Người ta có thể thấy ánh đao chớp, nhưng không ai thấy đao.
Mọi tiếng động tại sảnh đường đều im bặt, mọi động tác đều dừng, đồng

loạt.

Kế đó, tiếng rột từ yết hầu của Viên Thu Vân vang lên, rồi mắt lão trừng

to, đôi mắt chiếu thẳng đến Phó Hồng Tuyết, đôi mắt thất thần, phảng phất
còn vương niềm kinh ngạc, khiếp sợ, bị ai, hoài nghi.

Lão không tưởng đao của Phó Hồng Tuyết nhanh cỡ đó.
Lão cũng không tin Phó Hồng Tuyết lại giết lão.
Bây giờ, gương mặt Phó Hồng Tuyết biến trắng xanh trở lại như cũ.
Còn chút hơi tàn, Viên Thu Vân rút thanh đao nơi mình ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.