BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 527

Lúc đó có mặt Bành Liệt.
Bành Liệt hiện cũng là khách như mọi người. Có lẽ Bành Liệt đem sự

tình tố cáo với mọi người.

Phó Hồng Tuyết từ từ thốt:
- Thực ra, ta có thể giết gã.
Mã Phương Linh rung người, thét lên:
- Nhất định là ngươi đã giết hắn. Chớ nếu không thì làm sao hắn không

trở về? Ngươi. . . làm sao mà ngươi cứ hại ta mãi như vậy? Ngươi. . .

Nàng khóc rống lên, không nói gì được nữa.
Trong tay áo, nàng có dấu một thanh kiếm ngắn, nàng vọt mình tới, kiếm

chớp

lên.
Kiếm vừa chớp, vỏ đao cũng vừa nhích động.
Kiếm không đến ngực của Phó Hồng Tuyết, nhưng Mã Phương Linh bị

hất văng ra xa, chân loạng choạng, mình cúi xuống, nôn mữa.

Có lẽ vỏ đao quất trúng bụng nàng.
Thanh đoản kiếm còn nơi tay, nàng dằn cơn nôn, lướt tới lượt nữa.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Ta không dung tha hai lần.
Một bàn tay từ phía sau vươn tới, nắm chéo áo Mã Phương Linh giật

nhẹ.

Cái giật đó làm công lực tận dụng của nàng tiêu tan mất. Nàng dừng lại

liền.

Ai đó dùng pháp Tứ Lượng Bát Thiên Cân, hóa giải công lực nàng.
Học được pháp đó, ngày nay trên giang hồ chẳng có mấy tay. Xử dụng

linh diệu cỡ đó, lại chẳng bao kẻ trong số ít tập luyện được.

Đạt thành kết quả đó, phải trải qua ít nhất ba mươi năm công phu.
Và như vậy, người xử dụng phải là một lão nhân.
Người đó có cái oai nghi đáng kính, đáng sợ.
Lão quắc đôi mắt sáng, nhìn Phó Hồng Tuyết.
Một phút sau, lão cất giọng hỏi:
- Các hạ có biết nàng là nữ nhân chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.