BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 601

Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy mình đang ở giữa một khoảng không bao la.

Hầu như hắn chới với trong cái trống trải đó, giả như muốn quờ quạng đôi
tay để bám víu vào một cái gì thì cũng chẳng có cái gì để bám víu.

Cái khoảng trống đó là ở phía sau hắn, hay đúng hơn là phía sau, khoảng

trống dày hơn phía trước,

Lắm lúc hắn muốn quay đầu lại, nhìn khoảng trống phía sau.
Rồi hắn cứ bước, con đường trước mặt dài quá, dài vô tận...
Hắn độc hành như thế mãi hay sao?
Tự nhiên hắn phải nhớ đến nàng và tự hỏi trong tiết thu lạnh lẽo này,

nàng đang ở đâu, đang làm gì. Dù sao hắn cũng khó quên nàng cũng như
khó tránh đau khổ.

Tuy nhiên nếu biết được nàng ở đâu thì hắn cũng không đi tìm nàng đâu.
Không bao giờ hắn tưởng gặp lại nàng.
nào.
Đang đi, hắn chợt nghe tiếng khóc.
Âm thanh nam nhân. vang từ cánh rừng thưa phía trước mặt vọng lại.

Nam nhân nào đó vừa khóc vừa kể:

- Bạch đại hiệp ơi. Tại sao đại hiệp lại chết đi. Ai làm cho đại hiệp chết?

Tại sao đại hiệp không cho kẻ hèn này một cơ hội đền đáp ơn sâu?

Phó Hồng Tuyết dừng chân, đưa mắt nhìn về phía đó.
Trong tầm mắt của hắn hiện ra một nam nhân vận áo gai trắng, quỳ trước

một bàn hương án. Trên hương án có ngựa giấy, tiền giấy, có cả một thanh
đao bằng giấy.

Đao bằng nhiều mảnh giấy bồi thành bảng. Chuôi đao sơn đen.
Nam nhân vào trạc trung niên, dáng dấp nhanh nhẹn, mũi thẳng, miệng

ngang, biểu hiện tánh khí quật cường.

Con người đó nếu khóc thì hẳn là một sự kiện phi thường.
Y khóc rất thương tâm.
Khóc một lúc, y lấy tiền giấy, ngựa giấy, đao giấy đốt hết. Đốt xong mấy

thứ đó rồi mà y vẫn còn đổ lệ.

Phó Hồng Tuyết đã đến nơi từ lâu, đứng cạnh đó bình tĩnh nhìn.
Nam nhân đó lại kể lể:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.