BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 657

Người lạ nhặt đoạn kiếm gãy lên, nhồi nơi tay, lắc đầu thốt:
- Còn nặng quá!
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Vãn bối cũng không đủ tài sử dụng một thanh kiếm nhẹ hơn.
Người lạ thốt:
- Kiếm càng nhẹ, càng khó sử dụng, song sử dụng được rồi, thì sự linh

diệu tăng gia, nhanh không tưởng. Rất tiếc ít ai chịu hiểu cái đạo lý đó.

Lộ Tiểu Giai đáp:
- Vâng.
Người lạ trầm giọng:
- Các hạ biết tại sao tại hạ làm gãy thanh kiếm của các hạ chăng?
Lộ Tiểu Giai không biết, cũng không dám hỏi.
Người lạ tiếp:
- Chỉ vì các hạ dùng nó, giết nhiều người quá!
Lộ Tiểu Giai cúi đầu:
- Vãn bối ghi nhớ lời giáo huấn của tiền bối.
Người lạ nhìn quanh, điểm một nụ cười, tiếp:
- Các vị đều là thiếu niên, vừa thông minh, vừa dụng công tập luyện

đáng ngợi, vũ công khá lắm. Các vị không kém bọn tại hạ năm xưa.

Không một ai dám nói gì.
Phó Hồng Tuyết vốn không biết người lạ, trước đó, còn tự phụ, bây giờ

thì hoàn toàn bội phục, tự hỏi nếu hắn xuất thủ, thì chẳng biết thanh đao ra
sao nữa.

Hắn nghĩ, đao của hắn dù nhanh, cũng chỉ nhanh trong mức độ thanh

kiếm của Lộ Tiểu Giai, chứ không hơn.

Người lạ tiếp:
- Tại hạ hy vọng các vị minh bạch một điều, là muốn thành một tay vĩ

đại về võ công, chẳng phải chỉ cần có khối óc thông minh, và sự khổ luyện
mà đủ! Điều tối yếu, là phải có cái tâm vĩ đại! Người có cái tâm vĩ đại, mới
có thể thành tựu một võ công vĩ đại! Trong thiên hạ võ lâm, đạt đến bậc vĩ
đại võ công, theo tại hạ biết, chỉ có một người! Một mà thôi!

Ai ai cũng biết người mà lão đề cập đến, là nhân vật nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.