nhân còn có nhiều việc phải làm hơn.” Lâm phu nhân hí hoáy nghịch móng
tay, màu lục và trắng đan xen thành một khối, tạo nên một sự tao nhã rất
đặc biệt, đáng tiếc lại không phù hợp với kiểu trang điểm hôm nay của cô
ta.
Hóa ra mọi người đều biết quan hệ giữa cô và Cố Thừa Đông không tốt.
Cô nhếch môi: “Người đàn ông này, quản quá nhiều cũng vô nghĩa, vẫn nên
tự giác.”
Bỏ lại bàn mạt chược, Dương Cẩm Ngưng một mình bỏ đi.
Cô cũng không hề để ý vì sao người khác biết quan hệ giữa cô và Cố
Thừa Đông. Kết hôn hơn hai năm nay nhưng số lần cô và anh gặp mặt
muốn ít bao nhiêu có bấy nhiêu, mặc dù không đến mức chỉ có thể đếm
được trên đầu tay, nhưng đối với một cặp vợ chồng vừa mới kết hôn như
vậy thì quả thực là đáng lo ngại. Cho dù đang trong thời kì tân hôn, Cố
Thừa Đông cũng thẳng tay mặc kệ vợ rất lâu không về. Chính xác mà nói,
cho tới bây giờ, Cố Thừa Đông cũng vẫn quen với việc rất lâu không về
nhà.
Mà cho dù thật sự Cố Thừa Đông có hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài, cô
cũng nhất định sẽ hiểu chuyện mà rộng lượng thành toàn cho bọn họ.
Chẳng phải đấy cũng là một phẩm chất tốt sao?
Có điều, với tình cảnh ngày hôm nay, xem ra cô lại mất đi một hoạt động
tiêu phí thời gian rồi. Dù cô không thích mạt chược nhưng dù sao gì việc
này cũng giúp cô tận dụng hết phân nửa thời gian buồn chán.
Quay về biệt thự, cô lại như thường lệ, ă, tắm, ngủ. Người làm trong biệt
thự vốn đều bị cô cho nghỉ việc, chỉ còn lại hai dì lớn tuổi, một người thu
dọn phòng, một người nấu cơm ba bữa cho cô. Người làm mà Cố gia phái
tới, cô không thể đoán biết được ai là mật thám. Cho dù là người ở đâu, nếu
biết quan hệ giữa cô và Cố Thừa Đông thì cũng không tốt. Không bằng cứ