Dương Cẩm Ngưng và Cố Y Hạm đi phía sau, hai người lớn đi đằng
trước, tốc độ khá nhanh, khiến người trẻ tuổi như Dương Cẩm Ngưng cảm
thấy thật xấu hổ.
“Bọn họ thường hay đi leo núi, chúng ta không thể so bì với họ được.”
Cố Y Hạm nói vậy khiến nỗi xấu hổ trong lòng Dương Cẩm Ngưng cũng bị
tiêu tán.
Cố Trọng Quân và Lý Hinh đều rất gầy, nhưng lại rất khỏe. Hai người
nắm tay nhau, cùng bước đi. Dường như có thể nhìn thấy được tình cảm
yêu thương vô hạn của hai người họ hồi còn trẻ, tình yêu đẹp như vậy…
“Bố mẹ chị quan hệ thật tốt.” Thật khó mới thấy được một đôi hưởng thụ
cuộc sống như vậy.
Người nhà họ Cố, quả thực không tầm thường. Bố mẹ Cố Thừa Đông thì
ẩn cư nơi nông thôn yên bình, bố mẹ Cố Y Hạm lại cũng không để ý đến
chuyện bên ngoài, một lòng lo cho gia đình nhỏ của mình, cho dù Cố gia
mưa gió khó lường, cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới bọn họ.
“Hiện tại thì đúng là như vậy…” Cố Y Hạm hạ giọng nói nhỏ, trên mặt
chan chứa ý cười: “Nêu như em gặp hai người họ từ ba mươi năm trước,
những lời này của em có thể khiến họ biết ơn không ngừng.”
“Khi đó em còn chưa có ra đời. Đáng tiếc không có cơ hội, nếu như chị
phát minh ra một cái máy xuyên thời gian thì tốt rồi.” Lưng chừng núi, độ
ẩm khá cao, lòng bàn tay cô đã có chút dính dính: “A, hồi đó hai người họ
như thế nào?”
“Ngày nào cũng cãi cọ, ngày nào cũng nháo nhào, chỉ hận không thể một
phát khiến đối phương biến mất khỏi tầm mắt.” Giọng điệu của Cố Y Hạm
chẳng có tý nào giống như nói về bố mẹ mình.
“Vậy là chị mạng lớn nhé, như vậy mà vẫn còn sinh ra được.”