chồng họ rất tốt, giống như lúc trước đã nói với nhau, nhất định phải sống
vui vẻ.
Dương Cẩm Ngưng đi hài đế bằng, cả người toát lên một phong cách rất
riêng. Cô trang điểm rất ít, vì cô nghĩ mình vẫn chưa già tới mức cần trang
điểm nhiều như thế.
“Đi chơi ở đâu đây?” Cô tìm lại dáng vẻ tự nhiên như xưa.
Cố Thừa Đông lái xe, bộ dạng cũng rất thoải mái. Ban ngày, anh rất ít khi
mệt mỏi, chí ít cũng phải luôn tỏ ra tinh thần thanh tỉnh.
“Em muốn đi chơi ở đâu?” Cố Thừa Đông quay đầu xe, sau đó khởi động
xe chạy đi.
“Em nghe lời anh thôi!”
Cô quan sát bộ dạng lái xe của anh không rời mắt. Người đàn ông như
vậy, lẽ ra phải tranh thủ lúc anh đang ở độ tuổi ba mươi – độ tuổi rực rỡ
nhất trong cuộc đời mà ngâm anh vào dung dịch formalin, làm tiêu bản để
thí nghiệm, không thì thật đáng tiếc cơ thể này! Quan sát một cơ thể chậm
chậm lão hóa, kể ra cũng là một chuyện tàn nhẫn.
Dương Cẩm Ngưng miên man suy nghĩ một hồi, lại còn ép mình cười rộ
lên.
Chờ cô bình thường trở lại, Cố Thừa Đông mới tặng cho cô một nụ cười
rất đáng suy nghĩ.
“Không hỏi em cười cái gì à?” Cô chủ động lên tiếng.
“Có giá trị gì không?” Thật đúng là khinh thường người khác đến cực
điểm mà!