Dương Cẩm Ngưng laị quay về Cố gia, chỉ là so với lần trước thì lần này
còn buồn chán hơn nhiều. Cô vốn định cùng Cố Y Hạm đi chơi, đáng tiếc
ánh mắt của cô ấy chứa đựng hàm ý sâu xa, khiên Dương Cẩm Ngưng
không thấy thoải mái, vì vậy cũng ít tìm Cố Y Hạm nói chuyện. Đương
nhiên, như thế cô lại càng buồn chán.
Nghe chim hót? Cô không có bản lĩnh ấy, nghe không hiểu. Ngắm hoa?
Không có tâm trạng, vô pháp thưởng thức. Hưởng thụ gió thổi? Cô càng
không có tâm hồn thi nhân như thế.
Phơi nắng có vẻ thú vị hơn.
Đem một quyển sách úp trên mặt mình, Dương Cẩm Ngưng nằm trên bãi
cỏ, cảm giác thật dễ chịu.
“Chị dâu.” Song song với giọng nói vang lên, quyển sách cũng bị nhấc
ra.
Mắt vừa mới hé ra cô đã trông thấy một khuôn mặt đẹp trai, ngũ quan anh
tuấn vẫn còn mang theo đôi chút trẻ con, mặt mày sáng sủa. Cố Kế Đông
đang ngồi chồm hổm, dường như chẳng bao giờ biết đến lo lắng là gì, hai
tai khoanh lại, nhìn cô cười, “Chị dâu thật nhàn nhã nha” .
“Cũng bình thường thôi, tôi còn kém cậu xa lắm” . Dương Cẩm Ngưng
nghiêng đầu, có ý bảo Cố Kế Đông tránh xa một chút, cô ngồi dậy.
“Nếu chị dâu cũng buồn chán như vậy. . .”
“Tôi cũng đâu có nói là tôi buồn chán. Cậu không thấy tôi đang phơi
nắng rất tốt sao?”
“Thật ra chị dâu có thể làm một chuyện có giá trị hơn là ở đây hưởng thụ
ánh nắng mặt trời.”