biệt yêu thích của cô. Cô thích ăn rau xanh, vừa không tốn nhiều tiền, vừa
có thể ăn dễ dàng. Ngược lại những món mặn phức tạp này, cô vừa nhìn
thấy liền đau đầu.
Cô dường như có thể vĩnh viễn sống tốt như vậy, sự lo lắng của người
khác luôn luôn là nỗi phiền muộn trong mắt cô, ít nhất đây là suy nghĩ của
Dương Nhất Sâm.
Nhà hàng trang trí cực kì tinh xảo, nhưng thiết kế lại đặc biệt đơn giản,
có sâu sắc những cũng có thực tế.
Dương Cẩm Ngưng ngồi đối diện với Dương Nhất Sâm, đặt túi xách
xuống. Cô không có nhiều sở thích, mua các loại tuí xách số lượng có hạn
là sở thích của cô.
Dương Nhất Sâm đã gọi không ít món ăn, có một số là món ưa thích của
cô, một số là món nổi tiếng của nhà hàng. Cô nếm thử món mới, đồng thời
nhớ chuyện lúc trước, cô ghét nhất chính là chuyện gọi món. Cô luôn hi
vọng mọi việc của mình có thể tự mình quyết định, lại càng không thích
người khác trao cái quyền quyết định chuyện của họ cho cô. Cô lúc nào
cũng sẵn sàng tự chịu trách nhiệm với bản thân, không muốn chịu trách
nhiệm vói người khác.
Bởi vì tính tình như vậy, nhiều người theo đuổi cô mới nói rằng: người
đàn ông nào yêu cô, nhất định không có kết quả tốt.
Chính cô cũng đồng ý với ý kiến đó, cho dù nó hoàn toàn bất lợi với cô.
Cô không thích chờ đồ ăn, cô luôn muốn khi mình đến, lập tức có ngay.
Dương Nhất Sâm lấy đũa đưa cho cô, “Sắc mặt rất tốt.”
Cô nhận đôi đũa, “Có thể do thời tiết tốt. Không phải có bài báo nói nếu
như tiết tốt, người đàn ông tỏ tình xác suất thành công rất cao. Như vậy có