BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 33

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều đơ người.

Bàn tay Dương Cẩm Ngưng khẽ run lên, dường như giấc mộng kia lại

quay về trong đầu cô. Nhưng khóe miệng cô vẫn còn mỉm cười, ánh mắt
đảo qua Cố Thừa Đông. Trên mặt anh cũng bày ra một nụ cười châm biếm,
giống như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô. Làm gì có chuyện anh vô
duyên vô cớ đưa cô về đây chứ. Người đàn ông này đúng là rất thích xem
cô bị cười nhạo, thích xem bộ dáng luống cuống của cô.

Tả Tần Phương nửa ngày mới phản ứng: “Đúng vậy, Nhất Sâm đã về,

mới lúc sáng, mẹ bảo nó nằm nghỉ trước đã. Mẹ thật là hồ đồ rồi, chuyện
quan trọng như vậy mà lại quên mất.”

Dương Cẩm Ngưng không rõ mình có thể khống chế được nụ cười trên

mặt mình hay không: “Để con đi gọi anh xuống ăn cơm.”

“Không cần.” Dương Nhất Sâm đứng trên cầu thang, một tay xoa cổ.

Anh mặc bộ đồ trắng, giống như lần đầu tiên cô gặp anh. Anh chính là
người thích màu trắng và sự tinh khiết nhất thế gian này.

“Mẹ thật là bất công, có con gái con rể đến liền lập tức quên con.”

Dương Nhất Sâm cười cười, thong thả đi xuống dưới.

Dương Cẩm Ngưng hình như nghe được tiếng tim mình đập nhanh hơn,

càng ngày càng kịch liệt. Cô muốn khống chế nội tâm đang cuộn sóng, cố
gắng tươi cười nhìn mọi người.

Thời gian như xoay chuyển, năm tháng như dòng nước…

“Anh!” Hóa ra cô sớm đã không còn là cô của quá khứ nữa, một Dương

Cẩm Ngưng từng cho rằng chỉ có một người là toàn bộ thế giới của mình đã
không còn nữa. “Về nhà cũng không cho em biết. Không phải sớm đã quên
mất em rồi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.