BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 610

Chúng tôi bị đuổi ra khỏi Diệp gia. Tô Tây cũng không chịu nói với anh,

sợ ảnh hưởng đến anh.

Thật ra, khoảnh khắc bị đuổi đi, tôi lại cảm thấy rất tốt. Cũng giống như,

khi dùng đồ của người khác, lúc nào cũng nơm nớp sợ bị mất đi, đến lúc
không dùng nữa, mới cảm thấy thoải mái.

Cuối cùng, Cố Thừa Đông trở về, không bao lâu sau, Tô Tây lại ra đi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao Tô Tây không gửi những lá thư đó cho anh,
bởi vì cô biết, bản thân mình không còn bao nhiêu ngày. Nỗi nhớ của cô, tự
mình biết là tốt rồi, không cần đặt những trầm tư đó trên người anh. Tôi vẫn
cho rằng Tô Tây tốt bụng hồn nhiên, nhưng khi tôi thấy những lá thư của
cô, mới phát hiện, tôi không biết gì về cô ấy. Không phải Tô Tây không
hiểu những điều u tối, chỉ là cô ấy lựa chọn khoan dung, lựa chọn suy nghĩ
về mặt tốt.

Thậm chí, trên những lá thư của cô, cô còn chúc Cố Thừa Đông, sau này

nhất định sẽ gặp một người con gái tốt hơn cô, luôn bên cạnh anh, mong
anh cũng sẽ đối xử tốt với cô gái kia. Chỉ là, tôi đã ích kỉ, giấu những lá thư
ấy đi.

Ngày Tô Tây ra đi, anh kết hôn với người con gái khác. Mẹ đã rất kích

động, tinh thần bắt đầu hoảng hốt. Tôi không dám để mẹ ở lại nơi này, bất
luận bà đã làm việc gì, cuối cùng vẫn là mẹ của tôi. Bà sinh ra tôi, nuôi tôi,
bất luận người khác có phỉ nhổ bà, nhưng tôi biết, tôi không có tư cách ghét
bỏ bà.

Ngày tôi rời đi, tôi thông báo cho Cố Thừa Đông, tôi chỉ muốn nhìn mặt

anh lần cuối cùng, chí ít là trước khi đi. Anh ngỏ ý muốn giúp đỡ tôi, dù sao
tôi cũng muốn ra nước ngoài học, hơn nữa còn phải trị bệnh cho Tô Tình,
tôi cần tiền. Tôi không cự tuyệt, dù trong lòng tôi, chuyện này chỉ để chứng
minh, tôi và anh, không phải là chưa từng có mối liên hệ nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.