BIỆT THỰ CỦA NGƯỜI ĐÃ KHUẤT - Trang 127

Vậy là tôi bấm số cứu thương rồi chạy đi.
- Và sau đó thì bà nhô ra từ cái chỗ nấp đằng sau cánh cửa, tiến sĩ Jones, -
Justus nói tiếp.
- Bà đã nghe thấy những chuyện xảy ra. Bà đã nghe thôi, nhưng bà không
nhìn thấy. Qua những lời cãi cọ, bà tin rằng bà Adams đã thật sự đẩy cô
Dora xuống cầu thang rồi chạy trốn, nhưng còn bà thì bà làm gì? Bà nhìn
thấy cô Dora nằm dưới chân cầu thang. Cô ấy vẫn còn thở. Bà là bác sĩ,
chắc chắn bà biết cần phải làm gì, nhưng bà không giúp cô ấy. Bà bỏ đi và
bỏ mặc người bạn gái sắp chết.
Mặt tiến sĩ Jones bây giờ đổi màu xám xịt. Khuôn miệng bà ta biến thành
một vẹt mỏng dính, không sắc máu. Bà ta nhìn Justus trân trân bằng hai con
mắt tóe lửa. Thế rồi bà ta la lên, chói chang:
- Đằng nào nó cũng chết! Và tôi không giết nó! Elouise là thủ phạm. Chính
nó đã đẩy Dora vào cái chết!
- Đó là một tai nạn, - Justus bình tĩnh đáp, - nhưng ngay cả khi nó không
phải là tai nạn: Lẽ ra bà phải giúp cô Dora mới đúng! Cô ấy vẫn còn thở!
Còn bà là bác sĩ! Bà có thể cứu mạng cô ấy!
- Tôi không cứu mạng được, - tiến sĩ Jones quả quyết nói.
- Không một ai có thể cứu mạng cô ta.
- Thế tại sao bà lại trốn đi, thay vì ở lại mà chờ xe cứu thương đến?
- Bởi dĩ nhiên là sẽ không một ai tin tôi! - Tiến sĩ Jones hăng hái tự bảo vệ.
-
Nếu tôi ở lại đó và nói chuyện với cảnh sát thì toàn bộ câu chuyện với
Gillbert và cuộc cãi cọ với Elouise sẽ vỡ ra ngoài. Rồi sau đó rất có thể
người ta đẩy vào đầu tôi hoàn toàn không liên quan gì đến cái chết của
Dora!
- Cái nầy thì chắc cảnh sát sẽ muốn điều tra kỹ lưỡng thêm lần nữa, - Justus
kết thúc chủ đề.
Bà O Donnell cho tới nay vẫn ngỡ ngàng lắng nghe. Bây giờ bà ta thì thào:
-
Có phải sự thật toàn bộ câu chuyện như thế không, Cecilia?
Sự im lặng của tiến sĩ Jones đã đủ là một lời trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.