BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH
Lạc Khuynh
Chương 92: Báo Thù
Tô Tử Mặc nói: "Muội có tâm ý, vậy ta không khách khí, bà bà đã đương
gia, tất nhiên sẽ không bạc đãi chính mình, Phùng di nương cũng không
thiếu thốn, chỉ có Trịnh di nương, ngoài miệng không nói nhưng không
phải trong lòng không nghĩ gì, kêu nàng đi cùng chứ".
Chung Minh cũng không để ý, chỉ nói: "Nhiều người càng náo nhiệt".
Trịnh di nương đang ở trong phòng thêu thùa, Tô Tử Mặc phái người đến
truyền lời, kêu nàng cùng nhau ra phố, nàng vội vàng mặc y phục chỉnh tề
đi đến tiền viện, thấy hai người đang đứng ở hành lang, áo choàng trắng là
Tô Tử Mặc, thanh lệ thoát tục, áo choàng đỏ thẫm còn lại là Chung Minh,
minh diễm động lòng người, một người thanh lãnh như tuyết, một người
diễm lệ như hồng mai, gần như hai loại cực phẩm thế gian.
Chung Minh thấy nàng đến, cười nói: "Mặc tỷ tỷ thương ngươi, có cái gì
tốt cũng không quên ngươi, ngươi cần phải nhớ kỹ lòng tốt của Mặc tỷ tỷ
a".
Trịnh di nương lại nghĩ Chung Minh cố tình nói vậy, nên thi lễ nói:
"Thiếp không dám quên".
Một chiếc xe ngựa dừng ngoài cửa, ba người lên xe, nha hoàn và gã sai
sặt thì theo sát phía sau.
Tửu lâu mới mở tên là Sư Tử lâu, bảng hiệu màu đỏ có đầu sư tử, tuy là
mới khai trương nhưng làm ăn rất được rất đông khách, vừa vặn thời điểm
dùng cơm, lầu trên lầu dưới người ngồi chật kín, Chung Minh bắt được một