Tống Văn Thục mới thỉnh an lão phu nhân trở về, nhìn thấy Chung Minh
vội vã đến tìm mình, liền hỏi:"Làm sao vậy, mới sáng sớm đã cuống quít
rồi?"
Chung Minh hỏi:"Nương, mấy ngày này có tin tức của cha không?"
Tống Văn Thục lắc đầu, nghe Chung Minh hỏi như vậy, cũng có chút lo
lắng ,"Cha con đi được không ít ngày rồi, theo lý cũng nên trở lại kinh
thành, đừng nói là bị chuyện gì trì hoãn a."
Chung Minh trong lòng giật nảy một cái, chuyện nàng sợ hãi nhất chính
là kiếp trước tái diễn, từ sau khi trọng sinh, nàng phát hiện rất nhiều chuyện
căn bản tránh không xong, tựa như việc nàng cực lực khuyên can nhưng Tô
Tử Mặc vẫn là gả cho Tống Tuấn Kiệt, nàng tuy rằng ngăn được nương lại
không thể ngăn được phụ thân, nếu phụ thân trên đường hồi hương phát
sinh chuyện gì, nàng sẽ hận chết chính mình, mấy ngày nay nàng vẫn vì
chuyện Tô Tử Mặc mà rối rắm, căn bản quên quan tâm đến phụ thân.
Mí mắt vẫn còn giật, dự cảm điềm xấu càng ngày càng mãnh liệt, Chung
Minh ngồi không yên,"Không được, Minh nhi muốn trở về nhìn xem phụ
thân!"
Tống Văn Thục thấy nàng mưa nắng thất thường, vội vàng ngăn lại,"Còn
mấy ngày nữa là con thành thân rồi, nếu không chờ thêm một chút xem
sao? Cho dù cha con không đến kịp cũng không quan hệ, làm hỏng ngày
lành sẽ không tốt lắm."
Chung Minh lớn tiếng nói:"Chẳng lẽ tánh mạng phụ thân so ra còn
không bằng một ngày lành tháng tốt?"
Tống Văn Thục đầu tiên là phun nước miếng, sau đó nói thầm mấy câu
"Đồng ngôn vô kỵ" rồi mới trợn mắt nhìn Chung Minh,"Con, đứa nhỏ này,
sao lại trù ẻo cha con chứ."