Tô Tử Mặc nói:"Có nghe nói." Nhìn hành lý trên bàn, hỏi,"Ngày mai rời
đi a?"
Chung Minh gật đầu,"Ừ, ta lo lắng cho gia phụ." Nhìn thoáng qua Tô Tử
Mặc, lại nói,"Đi sớm có thể về sớm.".
"Muội còn trở về?" Tô Tử Mặc hơi đề cao thanh âm.
"Đương nhiên!" Trước kia là vì tìm Tống Tuấn Kiệt báo thù, hiện tại
vì...... Chung Minh nhìn Tô Tử Mặc, đột nhiên nói,"Chẳng lẽ ngươi không
hy vọng ta trở về sao?"
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Muội không muốn gả cho biểu ca muội, sao
không thừa cơ hội này cự tuyệt chứ."
Chung Minh cũng biết đây là cơ hội tốt, bất quá nghe khẩu khí Tô Tử
Mặc tựa hồ không muốn nàng trở về, trong lòng rất là mất mát, chỉ
nói:"Thù của ta còn chưa có báo."
Tô Tử Mặc nói:"Muội muốn báo thù, lại không muốn gả cho biểu ca
muội, muội có nghĩ tới hậu quả của kế lí đại đào cương hay không, nếu
biểu ca muội chấp nhận thì không sao, nếu không chấp nhận, thì muội dùng
lý do gì để tiếp tục ở lại bên cạnh hắn?"
Chung Minh kỳ thật cũng nghĩ tới vấn đề này, đợi cho Tống Tuấn Kiệt
xốc lên khăn voan phát hiện tân nương không phải nàng, nhất định sẽ
không từ bỏ ý đồ, nàng còn không có nghĩ đến đối sách ứng phó, bất quá
thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không sợ biểu ca ăn nàng mà làm sao ở
đây tiếp tục mới là vấn đề nan giải, nàng lừa gạt biểu ca như thế, trừ phi
thật sự đáp ứng gả cho hắn làm thiếp, nếu không Tống phủ nhất định không
tha nàng.
Tô Tử Mặc thấy nàng không lên tiếng, liền biết nàng không nghĩ tới xa
xôi như vậy, nên nói:"Ta hỏi muội, muội thật đúng là không thể báo thù thì