BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 184

Tô Tử Mặc không đáp lại nàng, nếu đáp chẳng khác nào thừa nhận mình

tương đương khúc xương, trêu ghẹo cũng có chừng có mực, liền nói:
"Được rồi, xem cũng xem qua, ta ổn, muội có thể yên tâm trở về phòng đi."

Chung Minh tìm không thấy cớ gì để lưu lại, đành phải đứng dậy cáo từ,

đi ra cửa lại quay đầu:"Đúng rồi, nhớ đóng cửa sổ cho thật kỹ".

Tô Tử Mặc cười lắc đầu, là nên khen nàng cẩn thận hay là mình sơ ý đây.

Sáng sớm hôm sau, Tống Văn Thục đến gõ cửa Chung Minh, nửa ngày

không có người lên tiếng, cửa đã khoá bên trong, biết nàng còn chưa có
dậy, đành một mình xuống lầu, liền thấy Tô Tử Mặc đang ngồi dùng điểm
tâm, không thể vờ như không thấy, đi qua nói, "Sớm a."

Tô Tử Mặc cũng thấy được nàng, đứng lên chào:"Cô cô buổi sáng tốt

lành."

Trừ bỏ ngẫu nhiên khi cả nhà dùng cơm cùng một chỗ thì hai người mới

có thể nhìn thấy nhau, đây vẫn là lần đầu cả hai mặt đối mặt riêng tư.

Tống Văn Thục ngoắc tay kêu tiểu nhị lại, Tô Tử Mặc nói:"Cô cô nếu

không chê, cứ ngồi xuống cùng ăn đi".

Tống Văn Thục thấy trên bàn có hai lồng bánh bao, hai chén cháo trắng,

mấy dĩa đồ ăn sáng, hiển nhiên nàng một mình ăn không xong, giống như
nàng cố tình gọi đủ phần ăn và chờ mình đến đây, liền không khách khí,
sau khi ngồi xuống mới nói: "Tử Mặc có phải là có lời muốn nói với ta?"

Tô Tử Mặc cười nói: "Chút tâm tư đó của Tử Mặc cũng bị cô cô nhìn

ra".

Tống Văn Thục thầm nghĩ, ta cũng không phải là Minh nhi, để cho ngươi

nắm mũi dắt đi, nghĩ đến Minh nhi là khuê nữ của mình, không thể dạy cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.