Tô Tử Mặc tất nhiên nhìn ra được, biết rõ còn cố hỏi: "Minh nhi còn có
chuyện gì sao?"
Chung Minh ngẩng đầu,"Không, không có." Thật sự tìm không thấy lý
do lưu lại, liền nói,"Lặn lội đường xa, ngươi nhất định mệt chết rồi, sớm
nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi tốt, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo, chỗ chúng ta
mặc dù không thể rộng lớn như kinh thành, nhưng địa phương xinh đẹp để
du ngoạn vẫn có không ít, nhất định chuyến đi này của ngươi sẽ không tệ".
Không biết vì sao, nghĩ đến Tô Tử Mặc một mình theo nàng về nhà, ngay
cả nha hoàn bên người cũng không mang theo, trong lòng liền cảm thấy hơi
băn khoăn.
Tô Tử Mặc giống như đọc được tâm tư người khác, bỗng nhiên
nói:"Minh nhi, ta sở dĩ đi chuyến này, phần nhiều là vì né tránh dây dưa
cùng biểu ca muội, chứ không quan hệ gì đến muội, muội không cần rối
rắm trong lòng, ngược lại, ta còn muốn cảm ơn muội đã một đường chiếu
cố."
Không nghĩ tới bị nàng liếc mắt một cái đã nhìn trúng tâm tư, Chung
Minh thầm hô lợi hại, không hề ở lâu, liền nói:"Ta đem Tri Họa lưu cho
ngươi, ngươi có việc gì cứ phân phó nàng, ta ở viện bên cạnh, chỉ cần kêu
một tiếng, ta sẽ qua đây."
Tô Tử Mặc cười một cái đáp ứng nàng. Buổi tối, Chung Minh mượn lý
do đưa chăn đệm tới rốt cuộc cũng ghé qua đây lần nữa, Tô Tử Mặc
nói:"Muội còn tiếp tục nhiệt tình như vậy, ngày mai ta liền lên đường hồi
phủ, khỏi phiền toái muội."
Chung Minh rốt cuộc nói:"Vậy sáng mai ta lại đến tìm ngươi."
Tri Họa hầu hạ Tô Tử Mặc rửa mặt thay quần áo, nói:"Biểu thiếu nãi nãi,
tiểu thư nhà ta cho tới bây giờ cũng chưa đối tốt với ai giống như với
người".