BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 233

nghề, mặc kệ là rượu gì, cất được bao nhiêu năm, mũi nàng vừa nghe qua
đều có thể biết được, Chung Minh hít thật sâu một hơi trong không khí.

Tô Tử Mặc không rõ cho nên hỏi nàng:"Làm sao vậy?"

Chung Minh nói:"Rượu Sơn Tây, ít nhất hai mươi năm."

Tô Tử Mặc thích thú nói:"Ô, muội mới nghe thấy một chút đã biết sao?"

Chung Minh đắc ý nói:"Đó là đương nhiên."

Tô Tử Mặc cười khen:"Thật có bản lĩnh a".

Thiệu Thi Dung lại bật cười ra tiếng.

Chung Minh trừng mắt nhìn nàng,"Ngươi cười cái gì?"

Thiệu Thi Dung nói:"Khi nào mà sống phóng túng cũng trở thành bản

lĩnh rồi."

Thật vất vả mới có mặt mũi trước Tô Tử Mặc, lại bị Thiệu Thi Dung

cười nhạo, Chung Minh nhịn suốt một đường nhưng rốt cuộc cũng nhịn
không được, tức giận nói:"Thiệu Thi Dung, ta cũng không chiếm lấy phần
mộ tổ tiên của nhà ngươi, sao ngươi cứ khắp nơi theo ta đối nghịch?"

Các nàng đấu võ mồm quen rồi nhưng Thiệu Thi Dung không dự đoán

được Chung Minh lại trở mặt, nhất thời có chút xấu hổ, vừa vặn chủ nhân
là Tương công tử lại đây nghênh đón các nàng, mới giải vây được cho
Thiệu Thi Dung.

Tô Tử Mặc nhỏ giọng nói với Chung Minh:"Thiệu cô nương nói giỡn

với muội mà thôi, sao coi là thật được."

Chung Minh lại lớn tiếng nói:"Nàng chính là cố ý tổn thương ta, không

biết làm thơ thì sao, không làm thơ thì không thể đến đây?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.