BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 247

Chung Minh lại càng không thể lý giải, không biết sao Thiệu Thi Dung

đột nhiên có oán khí lớn như vậy đối với nàng, cũng không có tâm tư làm
rõ, lầm bầm nói: "Ngươi giận ta thì có thể đẩy ta xuống sông, vì sao phải
giận chó đánh mèo, đổ lên người Mặc tỷ tỷ?"

Thiệu Thi Dung cắn môi, một hồi lâu mới nói:"Chung Minh, ngươi thật

sự không biết sao?"

Chung Minh bị nàng hỏi một câu không đầu không đuôi, trở nên càng

mơ hồ, hỏi:"Biết cái gì?"

Thiệu Thi Dung nhìn nàng, nhớ tới tình cảm giữa các nàng từ nhỏ đến

lớn, nghĩ đến Chung Minh vì Tô Tử Mặc mà ba bốn lần to tiếng tổn thương
nàng, nghĩ đến trong lòng Chung Minh một điểm cũng không có nàng,
nước mắt lưng tròng, lại cố chịu đựng không cho phép chảy ra.

Chung Minh là người ăn mềm không ăn cứng, nếu Thiệu Thi Dung tiếp

tục cùng nàng ầm ĩ, nàng còn có thể tiếp tục cãi nhau, nhưng Thiệu Thi
Dung lại mang bộ dáng quật cường không muốn khóc, làm cho nàng không
thể nói nặng, còn bất giác giảm nhẹ thanh âm, nói:"Nếu ngươi thật sự
không phải cố ý, vậy thì quên đi."

Thật ra tính tình Thiệu Thi Dung và nàng không sai biệt lắm, đều là

người thích nghe lời hay, Chung Minh ôn nhu như thế, làm sao còn nhịn
được nữa, nước mắt liền rơi xuống.

Chung Minh càng hoảng, Thiệu Thi Dung vẫn là lần đầu khóc đến

thương tâm như vậy trước mặt nàng, tay chân có chút luống cuống nói:"Ta
cũng chưa nói cái gì, ngươi khóc làm gì a?" Thiệu Thi Dung càng khóc
càng thương tâm, ngồi xổm xuống nơi đó khóc ra thành tiếng, Chung Minh
đành phải nói,"Coi như ta trách oan ngươi có được không? Đừng khóc, làm
cho người khác tưởng rằng ta đang khi dễ ngươi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.