Tô Tử Mặc thật ra chưa nói cái gì, chỉ trêu ghẹo nói:"Bên muội không có
bàn sao? Còn muốn đến chỗ ta dùng điểm tâm."
Chung Minh đã cởi mở tâm tình, cũng không mẫn cảm nữa, cười nói
tiếp:"Có người cùng ăn thì có thể ăn nhiều một chút."
Tô Tử Mặc nói:"Khó trách gầy như vậy, thì ra bởi vì trước kia đều có
một người".
"Đúng vậy, nếu về sau mỗi ngày đều như vậy thì tốt rồi." Chung Minh
vừa nói lại cảm thấy xa rời đề tài, vội nói,"Ăn xong rồi, ta mang ngươi ra
ngoài đi dạo, ngươi tới lâu như vậy, ta còn không có riêng cùng ngươi đi
đâu a".
Tô Tử Mặc lại nói:"Thật chỉ cùng ta một người? Sẽ không có Thiệu cô
nương lại ở nơi nào chờ muội đó chứ?"
Chung Minh nghẹn một chút, Tô Tử Mặc thật là một điểm cũng không
tha cho người ta, cười ngượng: "Sẽ không, hôm nay chỉ có hai ta."
Tô Tử Mặc cười nói:"Ta không phải sợ gặp Thiệu cô nương, mà là sợ hai
người lại đấu võ mồm biến thành tan rã trong không vui."
Chung Minh cũng không giải thích, chỉ cam đoan:"Hôm nay nhất định
không có người quấy rầy."
Bên này vừa nói xong, có nha đầu lại báo: "Thiệu cô nương đến đây,
muốn gặp tiểu thư."
Chung Minh biến sắc, thấy Tô Tử Mặc tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, lập
tức ác thanh ác khí nói:"Không thấy, đuổi đi!"