BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 262

Chung Minh bị khóc không còn cách nào, vừa mới nói lời tàn nhẫn

nhưng cũng đành chịu thua, nói: "Là ngươi mắng ta trước, ta mới nói nặng
như vậy, được rồi được rồi, ta thu hồi, ngươi cũng đừng khóc, như thế nào
hở chút ra là rơi nước mắt, học ai không biết".

Thiệu Thi Dung ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, nghẹn ngào

nói:"Là ngươi nói không liên quan đến ta, chúng ta khi nào xa lạ như vậy?"

Chung Minh muốn nói, xa lạ cái gì, chúng ta căn bản là không tốt đẹp gì

với nhau, bất quá thấy Thiệu Thi Dung khóc đến thương tâm, lại đem lời
nói nuốt trở vào, rút cái khăn trong người ra đưa cho nàng lau nước mắt.

Thiệu Thi Dung tiếp nhận, còn chưa có lau đã kinh ngạc nói:"Mẫu đơn

này thật xinh đẹp, đường thêu thật tinh tế".

Chung Minh đầu tiên là "hả" một tiếng, sau đó đoạt lại khăn tay, thấy

không có bẩn, thở phào một hơi, lại cất vào trong lòng.

Thiệu Thi Dung một hồi lâu mới kịp phản ứng, cũng đoán được nguyên

nhân vì sao Chung Minh khẩn trương thế này, có chút chua xót nói:"Không
phải chỉ là một cái khăn thôi sao, luyến tiếc như vậy, là Tô tỷ tỷ tặng cho
ngươi à?"

Chung Minh không lên tiếng, cho là cam chịu, nàng đã muốn đánh mất

một cái, cũng không thể lại đánh mất thêm cái nữa, lấy trong tay áo ra một
cái khăn khác đưa cho Thiệu Thi Dung.

Thiệu Thi Dung không cảm kích, khinh thường nói:"Ai không có chứ".

Xuất ra khăn tay của mình lau khô mặt mũi.

Chung Minh tỏ ra không sao, nói:"Nói đi, ngươi tìm ta rốt cuộc có

chuyện gì."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.