ngươi."
Tống Tuấn Kiệt vội vàng đứng lên,"Không dám không dám, là chất nhi
kính cô trượng mới đúng".
Chung Xa Đạt khoát khoát tay kêu hắn ngồi xuống, gắp miếng thức ăn,
rồi mới nói: "Ta nghe nói ngươi đem sính lễ đến đây rồi?"
Tống Tuấn Kiệt thấy sắc mặt hắn trầm trọng, nhất thời trong lòng suy
đoán, nói thật hắn cũng không hiểu biết cô trượng lắm. Nghe nói lúc trước
khi cưới cô cô Tống Văn Thục, Chung Xa Đạt chẳng qua là một người
buôn bán nhỏ mà thôi, nhìn lại hiện tại, gia tài vạn bạc, quả nhiên là có bản
lĩnh, không biết vì sao lại hỏi như vậy, đành gật đầu nói:"Đúng vậy." Còn
bổ sung,"Mấy thứ này đều là lão phu nhân tự mình chuẩn bị, chỉ sợ mất lễ
nghĩa." Tống Tuấn Kiệt đem chuyện sính lễ đều đổ lên đầu Tống lão phu
nhân, nếu Chung gia có bất mãn cái gì, cũng không trách đến hắn.
Quả nhiên Chung Xa Đạt lấy chuyện sính lễ để nói:"Cô cô ngươi có nói
với ta, nàng không quá vừa lòng với sính lễ này".
Tống Văn Thục liếc mắt một cái, nàng đem vấn đề khó khăn này đá cho
hắn, lại bị hắn đá trở lại, vội cười nói:"Tuấn Kiệt ngươi đừng nghe hắn, ta
chỉ nói là không nhiều như ta nghĩ mà thôi, cô trượng ngươi đúng là xuyên
tạc ý tứ của ta".
Tống Tuấn Kiệt hỏi:"Là phong tục không giống ở đây hay sao?" Hoàn
toàn không nói tới chuyện sính kim.
Chung Minh xem chướng mắt, không mặn không nhạt xen vào một câu:
"Phụ mẫu ta là chê lễ hỏi của ngươi ít quá".
Vẻ mặt Tống Tuấn Kiệt cứng đờ, xấu hổ cười cười, hắn đương nhiên
không quên chuyện Chung Minh đòi hắn hai ngàn lượng, chẳng qua hắn
cảm thấy Chung gia đã có rất nhiều tiền, cũng không thiếu chút bạc này,