Ánh mắt Tô Tử Mặc không khỏi dừng ở bờ vai trắng nõn trơn mịn kia,
Chung Minh như vậy, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân như nàng
nhìn thấy còn đỏ mặt, bại dưới tay Chung Minh thì nàng tâm phục khẩu
phục, chẳng qua thâm tâm nàng không hề muốn để cho Tống Tuấn Kiệt
nhìn đến bộ dáng hút hồn người này của Chung Minh, lắc đầu nói:"Ta cảm
thấy không ổn".
Chung Minh nghĩ Tô Tử Mặc sợ nàng bị biểu ca chiếm tiện nghi,
nói:"Yên tâm đi, ta chỉ lừa biểu ca đi ra ngoài, cùng hắn trên giường thì có
người khác". Lòng Chung Minh đã sớm chọn ra người thích hợp.
Tô Tử Mặc vẫn như trước lắc đầu.
Chung Minh khẽ nhíu mày, nghĩ đến một khả năng, liền kéo vạt áo
xuống thêm một chút, nhất thời phần ngực trắng như tuyết vô cùng xinh
đẹp lộ ra trước mắt Tô Tử Mặc, cười nói:"Mặc tỷ, chẳng lẽ ngươi hoài nghi
bản lĩnh của ta, không lẽ biểu ca thấy thế này mà không động tâm?"
Hai má Tô Tử Mặc lập tức đỏ hồng, vẻ mặt trở nên có chút không được
tự nhiên.
Chung Minh càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, cử chỉ càng phóng đãng,
cơ hồ là dán lên người Tô Tử Mặc, dùng âm điệu mềm nhũn nói:"Nếu là
như vậy thì sao?"
Tô Tử Mặc cúi đầu liền nhìn đến khe rãnh trước ngực Chung Minh,
ngẩng đầu lại đối diện ánh mắt câu hồn kia, không biết nên dời tầm mắt đi
đâu, cố gắng trấn tĩnh lại tự nhiên, kỳ thực trong lòng đã loạn thành một
đoàn, thầm nghĩ Chung Minh thật đúng là yêu tinh, ai bị nàng câu dẫn mà
có thể chịu đựng chứ, chỉ sợ tên Tống Tuấn Kiệt vừa thấy đã hồn bay phách
lạc, nếu Tống Tuấn Kiệt thật động sắc tâm, làm sao Chung Minh có thể
toàn thân trở ra?