BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 362

Mông Tống Tuấn Kiệt chạm đất, người cũng tỉnh táo lại, biết bị sa chân

vào rồi, bất quá lời đã ra khỏi miệng, cũng không tiện thu hồi, ngẫm nghĩ
nói: "Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, bất quá ta cũng có điều kiện".

Chung Minh biết hắn muốn nói gì, một cánh tay đặt trên vai hắn, lười

biếng nói: "Là muốn ta cùng ngươi?".

Xương cốt Tống Tuấn Kiệt suýt nữa mềm nhũn, cười nói: "Biểu muội

thật sự là am hiểu lòng người, muội nhọc lòng như thế, còn không phải vì
chuyện này sao?".

Chung Minh trong lòng cười lạnh, muốn cho cô nãi nãi hầu hạ ngươi,

ngươi cứ mơ xuân thu đại mộng của ngươi đi! Ngoài miệng lại nói: "Biểu
ca biết là tốt rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại đi thôi".

"Đi? Đi đâu?". Tống Tuấn Kiệt nghi hoặc hỏi.

Chung Minh sâu xa nhìn hắn một cái, nói: "Biết rõ còn cố hỏi".

Tống Tuấn Kiệt càng không hiểu rõ được chuyện gì.

Chung Minh nói: "Phòng ta gần phòng tỷ tỷ như vậy, chỉ sợ hơi có chút

động tĩnh sẽ truyền đi qua".

Tống Tuấn Kiệt lúc này mới hiểu được ý tứ của nàng, cười ha ha nói:

"Làm cho ả nghe được chẳng phải rất tốt sao".

Chung Minh kéo kéo cổ tay hắn, "Biểu ca ngươi thật là xấu, cho dù

ngươi không sợ tỷ tỷ biết, còn Tô Hầu gia thì sao?".

Tống Tuấn Kiệt nghe nàng nhắc tới Tô Hầu gia tự nhiên cố kỵ, có chút

hối hận mới vừa rồi đã qua loa quyết định, biểu muội mặc dù mê người,
nhưng tiền đồ cũng rất quan trọng, huống chi còn có Tô Tử Mặc, nữ nhân
kia cả ngày một bộ dạng mèo khen mèo dài đuôi không coi ai ra gì, còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.