tiền đã bị mợ cầm cho vay rồi không thể thu hồi về được, nếu đúng thế thì,
kiếp trước nàng quả là sống quá hồ đồ, Tô Tử Mặc thông minh sao có thể
dễ dàng bị nàng tính kế, có khi là nàng ấy tương kế tựu kế ngược lại, mượn
cớ đúng lúc để rời khỏi biểu ca. Chung Minh nghĩ vậy, không khỏi thở dài,
"Có lẽ là mợ a".
Tô Tử Mặc lộ ra vẻ khen ngợi, "Lúc này muội lại thông minh nha".
Chung Minh thầm nghĩ có thông minh thế nào cũng không hơn được
ngươi, chỉ hỏi nàng: "Ngươi tính làm thế nào?".
Tô Tử Mặc nói: "Ta đến là muốn cho muội quyết định, không phải muội
vẫn muốn báo thù sao, đây là một cơ hội".
Nếu bắt lấy nhược điểm này của mợ thì quả thật có thể sớm lật đổ Tống
gia, chẳng qua lão phu nhân còn sống, nàng không đành lòng nhìn thấy lão
phu nhân thương tâm, hơn nữa mặc dù nàng không thích người mợ này,
nhưng mợ không đắc tội nàng cái gì, nàng chỉ muốn tìm biểu ca báo thù,
không muốn tổn hại đến người khác, nếu thật sự bị xét nhà, liên lụy đến
phụ mẫu nàng thì rõ là mất nhiều hơn được.
Chung Minh liền nói ra ý tứ của mình, "Mợ nói năng chua ngoa nhưng
tâm đậu hủ, trừ bỏ thích chiếm lợi nhỏ, cũng là không có ý xấu gì, ta thấy
chỉ cần không phải quá phận, thì cứ kệ mợ đi".
Tô Tử Mặc mỉm cười nhìn nàng.
Chung Minh bị nàng cười đến sợ hãi, "Vì sao nhìn ta như thế?".
Tô Tử Mặc nói: "Ta thấy muội cũng là mạnh miệng mềm lòng".
Chung Minh bướng bỉnh nói: "Ta là oan có đầu nợ có chủ".