BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 464

Tô Tử Mặc uống ngụm trà, chậm rì rì nói: "Người mật báo là ai, ngươi

không cần biết, nếu không về sau ai còn dám nói thật với ta nữa, Lai Vận ở
ngay tại đây, hai ngươi đối chất là được".

Gã sai vặt Lai Vận kia quỳ trên mặt đất, cúi đầu, sợ tới mức không dám

nhúc nhích.

Trịnh di nương đột nhiên giống như phát điên, túm lấy y phục Lai Vận,

vừa khóc vừa hô: "Ngươi nói cho đại nãi nãi, ngày ấy chẳng qua ta kêu
ngươi mang giùm ta khối vải bông, sao truyền ra lại biến thành ta với ngươi
tư hội?".

Lai Vận bị nàng làm ầm ĩ, ngây người không lên tiếng.

Trịnh di nương chỉ cảm thấy miệng nàng có nói thế nào cũng nói không

rõ được, đang tốt đẹp sao lại xảy ra chuyện thế này, nàng đang ngủ trưa
trong phòng, đột nhiên có hạ nhân tới nói đại nãi nãi cho mời nàng, nàng
nheo mắt liền biết có chuyện không tốt phát sinh, quả nhiên nàng đã đoán
trúng, nhưng không nghĩ là chuyện oan uổng như vầy. Nàng tỏ ra mình là
di nãi nãi không có khả năng tư hội cùng hạ nhân, nhưng kẻ khác thì vẫn bị
oan uổng cùng kinh sợ nên không chống đỡ nổi, nàng thấy không còn trông
cậy vào hắn được, chỉ có thể tự mình nói với Tô Tử Mặc: "Đại nãi nãi, bắt
trộm thì phải bắt được tang vật, bắt kẻ thông gian phải bắt cả đôi, người
không thể chỉ nghe lời nói của một phía đã đưa ra kết luận, người đổ oan ta
không quan trọng, nhưng làm cho gia bị mất mặt thì mặt mũi người cũng
không vẻ vang gì đâu".

Tô Tử Mặc gật đầu nói: "Lời này có vài phần có lý, ta không phải là

người không phân rõ thị phi, kỳ thật ta cũng không tin tưởng di nương lại
làm ra loại sự tình này, dù sao ngươi mới vào phủ có vài ngày, sợ ngay cả
người trong phủ còn chưa nhận thức hết được, chẳng qua người mật báo cứ
thề thốt nói là hai các ngươi ôm nhau, còn làm chuyện gì thì trong lòng các
ngươi tự biết rõ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.