Chung Minh xoay người lại, hai người đồng thời sửng sốt, Chung Minh
sững sờ, là vì kiếp trước vẫn đem Tô Tử Mặc làm tình địch, cho nên trong
lòng không ngừng xấu xí hóa nàng, tuy biết bộ dạng nàng không tệ nhưng
bất quá chỉ hơn người bình thường một chút thôi. Hiện giờ hoàn cảnh đã
khác xưa, nàng không ngờ rằng Tô Tử Mặc thật sự đoan trang tú nhã đến
vậy, khí chất xuất chúng, khó trách mấy tiểu thiếp của Tống Tuấn Kiệt nói
nàng không bằng Tô Tử Mặc. Nàng ngoại trừ mẫu thân cho vẻ bề ngoài,
cùng phụ thân cho nàng tiền tài để tiêu xài thì gần như không có chút vẻ
đẹp bên trong nào...
Tô Tử Mặc thì không khỏi thán sợ không ngờ lại có tiểu mỹ nhân như
vậy, bất quá ý niệm này chỉ chợt loé qua trong đầu, nói:"Thỉnh Chung cô
nương chỉ ra chữ này không tốt chỗ nào."
Chung Minh làm sao biết tranh chữ thế nào, chẳng qua vẫn là cố làm ra
vẻ, sau mới nói:" Chữ này tuy cứng cáp có lực, nhưng lại xuất ra từ tay nữ
tử."
Tô Tử Mặc âm thầm gật đầu, chỉ bằng điểm này Chung Minh đã giỏi hơn
những văn nhân mặc khách kia, nhà nàng thường xuyên có đệ tử của phụ
thân về làm khách, nhưng mà mỗi khi nhìn đến tranh chữ này, lại đều nói là
nam nhân viết, chẳng lẽ nữ nhân thì không viết ra được chữ có khí lực?
Chung Minh lại nói: "Ta thấy cô nương kia hẳn là rất tâm đắc tranh chữ
này". Nếu không cũng sẽ không đặt tại đại sảnh để khách nhân thưởng
thức.
Tô Tử Mặc lại gật gật đầu, nàng xác thực rất vừa lòng cuồng thảo* này.
< * Chữ thảo (thảo thư) là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng
khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất
nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể