BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 493

ăn chơi trác táng này. Chung Minh đột nhiên có chút tự ti, biểu ca không
xứng với Tô Tử Mặc thì nàng làm sao xứng được, trên người nàng không
có điểm nào như Tô Tử Mặc mong muốn, đừng nói tới thi từ ca phú, ngay
cả bốn chữ thành ngữ, nàng đều biết rất ít. Mẫu thân còn ngại nàng thô tục,
huống chi kiểu người cao nhã như Tô Tử Mặc, chỉ sợ là thấy nàng không
vừa mắt, Chung Minh càng nghĩ càng không tự tin, rõ ràng Tô Tử Mặc đã
sắp nằm trong tầm tay nhưng nàng lại bắt đầu lùi bước.

"Minh nhi?". Khi Chung Minh đang muốn đào tẩu, Tô Tử Mặc thình lình

lên tiếng, "Là muội sao?".

Chung Minh từ trong bóng cây đi ra, miễn cưỡng cười nói: "Mặc tỷ tỷ,

nguyên lai ngươi ở nơi này, làm cho ta đi tìm".

"Sao giờ muội mới đến, muốn ta chờ lâu a". Thanh âm Tô Tử Mặc hoàn

toàn không giống lúc bình thường, vừa quyến rũ vừa mang theo men say,
hiển nhiên đã uống nhiều rượu, khi nàng đi hướng đến Chung Minh, bước
chân cũng có chút chệnh choạng.

Chờ nàng đến gần, Chung Minh lập tức ngửi được một cỗ mùi rượu trên

người nàng, giơ tay đỡ lấy thắt lưng của nàng, nhíu mày hỏi: "Đang yên
lành sao lại uống thêm rượu?".

Tô Tử Mặc choàng hai tay ôm lấy cổ Chung Minh, dán tại bên tai nàng

thì thầm: "Không uống say thì sao có thể cộng phó vu sơn với muội đây?".

Đáng thương Chung Minh thất học không hiểu ý tứ cộng phó vu sơn, chỉ

ngây ngốc hỏi: "Đi đâu?".

Tô Tử Mặc u oán nhìn nàng, "Minh nhi, ngày thường muội có thể đọc

sách nhiều hơn một chút được không?".

Mặc tỷ tỷ quả nhiên ghét bỏ nàng, vốn trong lòng Chung Minh đã không

thoải mái, nghe vậy càng khổ sở, hít hít cái mũi, "Ta biết ngươi chê ta ít đọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.