Được nàng ca ngợi như thế, Chung Minh tự nhiên cao hứng, "Là thơ
ngươi làm?".
Tô Tử Mặc lắc đầu, "Là một tài tử viết, bất quá thật hợp với tình cảnh
lúc này".
Chung Minh nói: "Lão bà hắn nhất định rất đẹp".
Tô Tử Mặc từ chối cho ý kiến, người bên ngoài đẹp xấu gì cũng không
liên quan tới nàng, nàng chỉ biết giờ phút này Chung Minh cực kỳ xinh đẹp,
ngón tay vẽ theo hình dáng khuôn mặt Chung Minh, nhẹ nhàng hỏi, "Minh
nhi, muội có hối hận hay không?".
"Hối hận cái gì?".
Tô Tử Mặc nói: "Ta và muội, người thê người thiếp, làm như thế, cùng
tằng tịu với nhau không khác gì để người đời khinh bỉ".
Chung Minh bĩu môi, "Ta mới không quan tâm". Tiếp theo lại lo lắng
hỏi, "Ngươi thì sao?". Tô Tử Mặc xuất thân danh môn, lại có tri thức hiểu
lễ nghĩa, làm cho nàng tằng tịu cùng mình, chẳng phải là ép buộc hay sao?!
Quả nhiên Tô Tử Mặc không lên tiếng.
Chung Minh trong lòng hoảng sợ, tuy rằng nàng rất muốn ở bên Tô Tử
Mặc, nhưng không hề muốn Tô Tử Mặc vì nàng mà lưng phải đeo xiềng
xích.
Tô Tử Mặc chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó ánh mắt long lanh như
nước nói: "Ta không muốn vì ánh nhìn của người bên ngoài mà ủy khuất
chính mình".
Rõ ràng là nàng câu dẫn Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc lại nói là vì chính bản
thân mình, nói như vậy chẳng qua là không muốn làm cho nàng có gánh