BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 501

nặng trong lòng, Chung Minh vô cùng cảm động, ôm chặt Tô Tử Mặc, cọ
cọ vào cần cổ nàng, "Mặc tỷ tỷ, vì sao trước kia ta không phát hiện ngươi
tốt như vậy chứ, nếu sớm một chút yêu thích ngươi thì thật tốt biết bao".
Kiếp trước cũng sẽ không bị chết thảm như thế.

Tô Tử Mặc không biết Chung Minh có ý gì, chỉ cười nói: "Thế nào,

trước kia muội cảm thấy ta rất xấu sao?".

"Không", Chung Minh phủ định, "Chỉ là cảm thấy ngươi cao không thể

chạm tới".

Tô Tử Mặc cũng không tin lắm, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên Chung

Minh ở trong xe ngựa khinh bạc nàng, căn bản là cả gan làm loạn, đương
nhiên nàng lại càng không tin người luôn theo khuôn phép như mình lại
làm chuyện kinh thế hãi tục như này, thở dài: "Hà ý bách luyện cương, hóa
vi nhiễu chỉ nhu, Minh nhi, muội thật sự là họa thủy".

<*Có ngờ đâu thứ thép được luyện đến cứng trăm lần lại trở nên mềm

yếu đến mức có thể cuốn vào ngón tay ~ Tử Mặc cứng rắn đến mấy cũng bị
mềm lòng trước Chung Minh.>

Khó có khi Chung Minh hiểu "Họa thủy" là ý gì, cười tủm tỉm nói: "Ta

lại không có hại nước hại dân, ta chỉ làm ngươi mê đảo mà thôi".

Đâu chỉ có như vậy! Trừ bỏ Tống Tuấn Kiệt luôn như hổ rình mồi với

Chung Minh, hiện tại lại tới thêm cô nương Thiệu Thi Dung, Tô Tử Mặc
hít một hơi: "Minh nhi, muội thật không làm cho người ta yên tâm".

Chung Minh thì thầm nhỏ nhẹ bên tai nàng, "Nếu ngươi lo lắng, thì mau

mau bắt ta đi, ta thành người của ngươi, sẽ không còn gì phải lo lắng".

Vành tai Tô Tử Mặc nóng lên, cúi đầu nhìn cái người nhỏ bé đáng yêu

trong lòng mình, giống như quả anh đào chín tuỳ ý để người ta hái, tim lập
tức đập loạn cả lên, một dòng nhiệt nóng chảy xuyên qua trong thân thể,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.