Trịnh di nương nghe vậy mới nói: "Thiếp vốn không nên quản tới
chuyện của gia, thiếp chỉ là thấy bất bình cho phu nhân".
"Chuyện này thì có liên quan gì đến ta chứ?".
"Ả tiện tì kia nói xấu nói phu nhân, thiếp tức giận, tiến lên lý luận, không
nghĩ ả mạnh quá, cào thiếp thành ra như vậy".
Trịnh di nương tốt đến mức ra mặt giúp nàng vậy sao?! Tô Tử Mặc hỏi
tiếp: "Nói cái gì mà đáng giá để ngươi phải động tay chân?".
Trịnh di nương do dự một chút mới nói: "Tiện tì kia nói phu nhân là gà
mái không thể đẻ trứng".
Mọi người Tống phủ đều biết Tống Tuấn Kiệt và Tô Tử Mặc đến nay
chưa viên phòng nhưng người ngoài thì không biết được, Tống Tuấn Kiệt
cũng không có khả năng nói chuyện này ra ngoài, nếu để người khác biết,
chẳng phải mất hết mặt mũi hay sao, chẳng qua Tô Tử Mặc gả vào Tống
phủ cũng đã một năm, mà đến nay trong bụng còn không có động tĩnh nhúc
nhích gì, khẳng định sẽ bị người nói lời đàm tiếu, Tô Tử Mặc cũng không
để ý, "Nói thì nói, có gì can hệ".
Trịnh di nương thấy châm ngòi không thành đành phải nói: "Phu nhân
đại lượng, không thèm để ý là tốt rồi, coi như ta lắm miệng".
Tô Tử Mặc lại hỏi: "Nữ nhân kia hiện tại ở đâu?". Theo lý Tống Tuấn
Kiệt đi ra ngoài phong lưu khoái hoạt thì không có khả năng mang theo
Trịnh di nương.
Quả nhiên chợt nghe Trịnh di nương nói: "Ngay tại tây uyển, tối hôm
qua gia đã mang về".
Nếu là ngày hôm qua, Tô Tử Mặc nhất định nổi giận, Tống Tuấn Kiệt ở
bên ngoài làm càn bừa bãi, nàng còn có thể coi như không biết mà nhắm