BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 517

Trịnh di nương nói: "Thiếp đến đây trước, gia thì dẫn nữ nhân kia đi tìm

lão phu nhân".

Tô Tử Mặc nở nụ cười,"Ngươi tìm đến ta, muốn ta đuổi ngươi đi, kỳ thật

là muốn ta đi ngăn cản bọn họ chứ gì, đã có cốt nhục của tướng công thì
không phải do ta làm chủ nữa rồi". Tống Tuấn Kiệt nạp thiếp hay không, có
cốt nhục hay không đều không thể uy hiếp đến nàng cùng Chung Minh,
chẳng qua Trịnh di nương vừa mới nhập Tống phủ không lâu, còn chưa yên
ổn bao nhiêu ngày thì đã có người tu hú sẵn tổ, nên Trịnh di nương không
gấp sao được.

Di nương nói thầm, "Dã nữ nhân bên ngoài, còn không biết là giọt máu

của ai, ta cùng gia mỗi ngày chung đụng còn chưa thấy bụng có động tĩnh
gì". Tuy là lầm bầm lầu bầu nhưng cũng là nói cho Tô Tử Mặc nghe.

Trịnh di nương múa mồm múa mép có vẻ dễ dàng, chuyện liên quan đến

huyết mạch Tống gia thì không thể qua loa, đoán là Tống Tuấn Kiệt cũng
nắm chắc mới dám mang người về nhà.

Trên đường đi, Tô Tử Mặc hỏi: "Ngươi có biết lai lịch nữ nhân kia

không?".

Trịnh di nương đáp lời: "Hình như là nha hoàn nhà ai đó". Xuất thân rõ

ràng còn tốt hơn nàng nhiều.

Tô Tử Mặc lắc đầu, Tống Tuấn Kiệt đúng là cũng không kén chọn, bất

quá có cô nương nhà đàng hoàng nào lại nguyện ý gả làm thiếp cho hắn
đâu, ngoại trừ Chung Minh, Chung Minh từng nói là vì nàng mới chịu uỷ
khuất thân mình, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, xem ra lời ấy không phải
giả, Tô Tử Mặc không khỏi mỉm cười.

Trịnh di nương liếc khoé mắt trộm nhìn nàng, trong lòng suy đoán,

không biết có chuyện tốt lành gì mà nàng cao hứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.