BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 529

ngươi rời đi nơi này một cách quang minh chính đại".

Tô Tử Mặc không chút hoài nghi, gật gật đầu, "Ta tin tưởng muội".

Được nàng tín nhiệm như thế, trái tim Chung Minh lại nóng lên, y phục

Tô Tử Mặc đã bị nàng làm cho hỗn loạn, vạt áo bị hở ra toàn bộ, khe ngực
như ẩn như hiện, nhìn qua cực kỳ trêu chọc lòng người, kiếp trước Chung
Minh cũng không phải là người ham thích chuyện chăn gối, không biết vì
sao kiếp này lại mê luyến thân thể Tô Tử Mặc đến vậy, hơn nữa tối hôm
qua, sau khi nếm trải hương vị tốt lành của Tô Tử Mặc, tuy là đi cùng
Thiệu Thi Dung cả ngày, nhưng trong tư tưởng tất cả đều là bộ dáng Tô Tử
Mặc động tình nằm trên giường.

"Mặc tỷ tỷ", Chung Minh kéo dài thanh âm sền sệt, nhìn chằm chằm Tô

Tử Mặc, con ngươi loé sáng như ánh sao xa.

Tô Tử Mặc nghe tiếng nàng gọi mà run lên, hiểu được ý đồ Chung Minh,

tối hôm qua sở dĩ phóng túng, phần nhiều là nhờ say rượu, giờ phút này ý
nghĩ đã thanh tỉnh trở lại, làm sao còn dám tiếp tục buông thả, liền tìm cớ,
"Đã khuya rồi, muội mệt mỏi cả ngày, sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi".

Chung Minh biết Tô Tử Mặc lại lùi bước, tất nhiên nàng sẽ không bắt

buộc Tô Tử Mặc làm chuyện bản thân không muốn, chỉ ôm một tia hy
vọng, bĩu môi nói: "Buổi sáng đã nói rồi mà, Mặc tỷ tỷ có thể nào nuốt lời
chứ".

Dáng vẻ Chung Minh nhìn qua rất đáng thương, Tô Tử Mặc đúng là bị

mềm lòng, dù sao đã đến nước này, thôi thì phá bình phá suất, chẳng qua
vẫn còn vài phần cảm thấy e thẹn, rủ mi mắt, tránh đi ánh nhìn của Chung
Minh, thần sắc ngượng ngùng, hết thảy đều không cần lời nói.

<*chuyện lỡ làm rồi cho lỡ luôn>

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.