BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 553

Chung Minh hừ nói: "Ta đánh nàng là để cho nàng nhớ, nếu nàng không

nhớ được, ta còn đánh tiếp".

Phùng di nương rụt lui về phía sau Tống Tuấn Kiệt.

Tống Tuấn Kiệt vốn tức giận Tô Tử Mặc, một lòng muốn mượn sức

Chung Minh, đáng tiếc Chung Minh không chịu nhận ra, lại trộn lẫn một
khối cùng Tô Tử Mặc, vậy không thể trách được hắn, nói chuyện trước mặt
Chung Minh thì hắn không có gì phải sợ, đứng thẳng lưng, nói: "Nàng là
nữ nhân của ta, cho dù làm sai chuyện gì, muốn đánh cũng là ta đánh, còn
không tới phiên ngươi dạy".

"Phải không?", Chung Minh cười lạnh hai tiếng, "Vậy ngươi thử đánh

nàng một cái cho ta xem".

Tống Tuấn Kiệt nói: "Ít nhất cũng cho ta biết Cần nhi làm sai cái gì".

Phùng di nương lập tức khóc lóc: "Thiếp thật sự không biết mình làm sai

chỗ nào, chẳng lẽ thiếp không nên mang hài tử của gia? Dù sao phu nhân
nàng còn không có......". Thanh âm càng nói càng nhỏ, nhưng vẫn cố tình
cho mọi người trong ngoài viện đều nghe được.

Phùng di nương tỏ ra bị ủy khuất, cũng không quên đạp Tô Tử Mặc một

cái, cười nhạo Tô Tử Mặc không thể sinh dưỡng, chẳng qua hạ nhân Tống
phủ ai chẳng biết thiếu gia, thiếu nãi nãi đến nay chưa viên phòng. Bọn họ
không biết đã âm thầm cười nhạo thiếu gia bao nhiêu lần rồi, thiếu gia
trước mặt thiếu nãi nãi không dám làm gì, Phùng di nương nói sau lưng
cũng đành thôi, đàng này còn nói trước mặt Tô Tử Mặc và mọi người, ném
mặt mũi Tống Tuấn Kiệt đi đâu.

Tống Tuấn Kiệt đứng ở đó, sắc mặt xanh mét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.