bà gần đất xa trời, Tử Mặc mới là người chủ quản Tống gia, chuyện của
ngươi ta không quản được".
Phùng di nương hoàn toàn hết biết gì rồi, nếu ả sớm biết cái nhà này là
do Tô Tử Mặc định đoạt, cho dù ả có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám
nói một câu thất lễ với Tô Tử Mặc, lão phu nhân không giúp, ả chỉ có thể
lại nhìn về hướng Tống Tuấn Kiệt, đầu Tống Tuấn Kiệt gần như muốn chôn
xuống đất, Tô Tử Mặc buộc hắn chọn một trong hai, Tống Tuấn Kiệt còn
không thèm suy nghĩ, tốt xấu gì ả cũng mang cốt nhục hắn, vậy mà ngay cả
giúp ả nói lời thỉnh cầu cũng không có nói, Phùng di nương mặt xám như
tro ngồi liệt xuống đất.
Tô Tử Mặc lạnh lùng nói một câu: "Hành gia pháp".
Xuân Lan, Hạ Hà kéo Phùng di nương lên băng ghế, Phùng di nương
nhìn thấy cây gậy thật to trong tay Tiểu Cúc, bị doạ đến chân mềm nhũn,
ngẩng đầu tình cờ thấy khuôn mặt cười lạnh của Chung Minh, giống như
phảng phất còn tia hy vọng, giãy khỏi tay Xuân Lan, Hạ Hà, bổ nhào đến
trước mặt Chung Minh, quỳ gối xuống, "Mắt nô tỳ bị mù mới không biết
biểu tiểu thư, biểu tiểu thư ngài đại nhân đại lượng, niệm tình nô tỳ vừa
mới vào phủ không hiểu phép tắc, ngài cầu xin phu nhân, hai mươi trượng
thì nô tỳ không dậy nổi thật sự chết mất, chỉ cần không đuổi nô tỳ đi, đời
này nô tỳ sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài cùng phu nhân". Bụng đã to mà
còn bị đuổi ra khỏi Tống phủ thì làm gì còn đường sống.
Phùng di nương mỗi câu đều xưng nô tỳ, lúc này thật biết nhận rõ thân
phận của mình, cũng không hề đề cập tới hài tử trong bụng.
Chung Minh nhìn bộ dáng ả như chó vẫy đuôi mừng chủ, cơn tức đều
tiêu tan, lại nhìn đến dáng vẻ sợ sệt của Tống Tuấn Kiệt, biết ngay hắn sẽ
không có khả năng vì Phùng di nương mà từ hôn Tô Tử Mặc. Dù gì kiếp
trước Phùng di nương cũng giúp nàng không ít chuyện, tuy không phải
chuyện gì tốt, hơn nữa giữ lại Phùng di nương, có thể phân tán bớt tinh lực