BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 571

mang cốt nhục Tống gia, thu lại gia pháp, ngươi tự vả miệng mình hai
mươi cái đi".

Có thể bảo vệ hài tử lại không bị đuổi ra khỏi nhà, chẳng qua chỉ vả

miệng hai mươi cái, Phùng di nương lập tức thiên ân vạn tạ, không đợi Tô
Tử Mặc lên tiếng lần nữa, ả đã tự vả bát bát vào miệng, xuống tay còn rất
nặng.

Lão phu nhân có vẻ vừa lòng kết quả này, gật gật đầu, để Xuân Lan, Hạ

Hà dìu trở về phòng.

Tống Văn Thục vốn định an ủi Chung Minh vài câu, bất quá nhìn thấy

ánh mắt Chung Minh luôn thuỷ chung dính vào người Tô Tử Mặc, trong
mắt nào có người nương như nàng nữa, vừa mới nguôi giận lại bất bình, lúc
Chung Minh còn nhỏ, mỗi lần bị khi dễ đều chui vào lòng nàng, đành thở
dài, ôi, nữ nhi đã lớn không theo nương nữa rồi, lại nghĩ đến chuyện Chung
Minh cùng Tô Tử Mặc là một trận đau đầu, thôi thôi, mắt không thấy tâm
không phiền, mặc kệ nói như thế nào, Tô Tử Mặc so ra vẫn mạnh hơn cái
tên Tống Tuấn Kiệt không có tiền đồ kia.

Chung Minh bị bộ dáng phát uy mới vừa rồi của Tô Tử Mặc làm cho

thần hồn điên đảo, đã nghĩ tìm chỗ nào không có người quấy rầy, thân mật
nồng nhiệt một phen, không thèm quan tâm Phùng di nương đã tự phạt
xong chưa, nắm tay Tô Tử Mặc rời khỏi viện. Lúc đi dạo ở hoa viên, thấy
bốn bề vắng lặng, Chung Minh liền kéo vai Tô Tử Mặc lại, ấn một nụ hôn
lên môi nàng.

Tô Tử Mặc bị dọa giật mình, Chung Minh cũng thật quá lớn gan, ban

ngày ban mặt còn ngay tại hoa viên, không sợ bị người ta nhìn thấy hay
sao!!

Chung Minh rất thích loại cảm giác kích thích này, nhưng cũng không

thể ở mãi đường mòn đầy sỏi đá, mà đi sâu vào bên trong hoa viên, đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.