thơm ngon, thật rất vừa miệng, gật đầu khen: "Tay nghề không tệ".
Hàn Thu San nói: "Vậy ngươi liền ăn nhiều một chút". Nàng ngồi xuống
đối diện Thiệu Thi Dung.
Không ăn thì không sao, nhưng khi có chút đồ ăn vào bụng, thật đúng là
cảm thấy đói bụng, Thiệu Thi Dung ăn sạch sẽ một mâm điểm tâm, Hàn
Thu San vừa rót nước cho nàng, vừa khuyên nàng ăn chậm một chút, đâu
có người nào ăn tranh với nàng.
Hàn Thu San săn sóc tỉ mỉ, Thiệu Thi Dung đã nhiều ngày cảm giác sâu
sắc sự quan tâm này, nếu Chung Minh có một nửa săn sóc này thôi, nàng
liền cảm thấy mỹ mãn, Thiệu Thi Dung không khỏi lại thở dài thở ngắn.
"Cô nương nếu cảm thấy tâm sự đặt ở trong lòng khó chịu thì đừng ngại
nói ra, cho dù ta không giúp được cô nương cái gì thì giải sầu cũng tốt".
Thiệu Thi Dung từ chối cho ý kiến, nhìn Hàn Thu San, lòng của nàng,
Chung Minh biết, Tô Tử Mặc biết, chẳng qua một người là người nàng
thích, một người là tình địch, nàng không thể nói ra tâm tư buồn khổ cho
bọn họ nghe, không ai đứng ở lập trường của nàng suy nghĩ thay nàng,
không có một ai để nàng kể ra hết uỷ khuất, có thể nói cho Hàn Thu San
được sao? Dù sao chuyện nữ nhân thích nữ nhân vốn trái đạo lý, nhưng
ngẫm nghĩ lại, Chung Minh còn không sợ, nàng sợ cái gì, huống chi nàng
thích Chung Minh căn bản là không có kết quả.
Nhìn thẳng vào đôi mắt am hiểu lòng người của Hàn Thu San, Thiệu Thi
Dung rốt cuộc đem buồn rầu trong lòng nói ra miệng, "Ta thích Chung
Minh, đáng tiếc nàng không thích ta".
Trải qua ngày ấy được Tô Tử Mặc ám chỉ, Hàn Thu San sớm đoán được
Thiệu Thi Dung có cảm tình bất thường với Chung Minh, một chút cũng
không kinh ngạc, chỉ nói: "Chỉ có thể trách các ngươi không có duyên
phận".