Tô Tử Mặc tự nhiên sẽ không giống Chung Minh, chỉ đến gần tường,
liền nghe được thanh âm cách vách.
Một người nói:"Tống huynh, rượu cũng rót ba lần rồi, giai nhân của
huynh sao còn chưa đến?"
Một người khác nói:"Đúng vậy, Tống huynh sẽ không vì mặt mũi mà nói
dối đi?"
Lại có người a dua theo ồn ào nói:"Hay để ta nói Tống huynh không có
duyên với nữ sắc đi, nếu không vì cái gì từ trước tới nay lâu như vậy, chưa
bao giờ thấy có nữ nhân bên người Tống huynh?"
Tiếp theo là một trận cười ha ha.
Qua một hồi lâu mới nghe được thanh âm Tống Tuấn Kiệt: "Ta lừa các
ngươi làm chi, biểu muội ta chính là có việc mới không tới, hơn nữa bộ
dáng biểu muội ta xác thực rất đẹp, không phải ta nói mạnh miệng chứ, cho
dù đem cô nương đẹp nhất kinh thành tìm đến, cũng không bằng một đầu
ngón tay so với biểu muội ta."
Chung Minh mang Tô Tử Mặc lại đây, là muốn bắt quả tang Tống Tuấn
Kiệt, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng lại thảo luận về nàng, quay đầu qua
xem Tô Tử Mặc, chỉ thấy nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, bên tai nóng
lên, lầu bầu nói:"Ta cùng biểu ca ta không quan hệ, ta cũng không biết hắn
vì cái gì lại nói ta như vậy." Thấy Tô Tử Mặc tựa hồ không tin, nên không
giải thích tiếp , tiếp tục dán tường nghe ngóng.
Một người nói:"Tống huynh khen biểu muội huynh là cực phẩm nhân
gian, vậy so với thê tử chưa vào cửa của huynh, Tô tiểu thư thì như thế
nào?"
Tống Tuấn Kiệt nói:"Ta còn không thấy qua Tô tiểu thư, không dám bình
luận lung tung."