Thanh Nhi sốt ruột, Chung Minh nói nàng thì không sao, nhưng không
thể nói đụng đến tiểu thư nàng, vội la lên: "Thanh cao cái gì, tiểu thư nhà ta
hàm dưỡng tốt mới không so đo với ngươi."
Chung Minh hừ một tiếng nói:"Nàng còn không phải cũng ngồi chỗ này
nghe lén biểu ca nói chuyện như ta thôi."
Tô Tử Mặc cuối cùng lên tiếng, trách mắng:"Thanh Nhi, Chung cô
nương có hảo ý giúp chúng ta, cảm kích còn không kịp, có thể nào chống
đối nàng, mau xin lỗi Chung cô nương."
Thanh Nhi cực kỳ ủy khuất, mặc dù rất không tình nguyện, vẫn là đi đến
trước mặt Chung Minh, nói:"Chung tiểu thư đại nhân rộng lượng, thỉnh
không cần tính toán chi li với tiểu nha đầu như ta."
Chung Minh không khách khí nói:"Ta còn không có rảnh rỗi như vậy".
Thái độ vô cùng ngạo mạn.
Thanh Nhi đứng ở phía sau Tô Tử Mặc, dùng thanh âm rất nhỏ, bất mãn
hừ một tiếng.
Tô Tử Mặc nghe được chính là cười khẽ lắc đầu.
Chung Minh đi đến góc tường, dán lỗ tai lên tường, nghe trong chốc lát,
hưng phấn ngoắc tay Tô Tử Mặc,"biểu ca ta ngay tại cách vách, mau tới
đây nghe một chút bọn họ đang nói cái gì."
Tô Tử Mặc thật kinh ngạc với chuyển biến của Chung Minh, vừa rồi còn
nổi giận cùng Thanh Nhi, trong nháy mắt giống như hoàn toàn đã quên, tập
trung vào sự kiện khác, nhìn lại bộ dáng của Chung Minh liền như con thằn
lằn cả người dán trên vách tường, nhưng một chút cũng không thấy buồn
cười, hơn nữa tư thái còn rất đẹp, đột nhiên nghĩ đến, có một biểu muội
xinh đẹp như vậy cạnh bên người, Tống Tuấn Kiệt có thể xem nhẹ sao?