cùng một chỗ thân thiết, Tô Tử Mặc vừa thấy lập tức quay đầu ra, Chung
Minh thoải mái tiêu sái đi vào, đôi nam nữ nghe được tiếng cửa mở cũng là
hoảng sợ, sắc mặt kinh hoảng, hiển nhiên là đang hẹn hò riêng tư, nam
nhân mặt đỏ lên, tức giận nói:"Các ngươi là người nào, chưởng quầy ,
chuyện này là chuyện gì?"
Chưởng quầy cười cười nói:"Quấy rầy Tiền công tử , thật sự là vị cô
nương này không nghe khuyên bảo, ta......".
Chung Minh không đợi hắn nói xong, đem hai thỏi bạc đặt lên bàn,"Bổn
cô nương muốn dùng gian phòng này, phiền toái hai vị rời đi."
Đôi nam nữ kia hai mặt nhìn nhau, nữ nhân nhỏ giọng nói: "Nếu các
nàng cần, không bằng để lại cho các nàng đi."
Nam nhân kia có chút không tình nguyện, bất quá nhìn đến bạc trên bàn,
cắn chặt răng, lấy bỏ vào trong người, sau đó kéo tay nữ nhân, nói:"Chúng
ta đi." Đi tới trước mặt Chung Minh, muốn trừng mắt liếc nàng một cái, lại
bị mỹ mạo của Chung Minh làm kinh sợ, thất thố đứng yên tại chỗ, nhìn
chằm chằm Chung Minh, nữ nhân kia kéo hắn một phen, hắn mới hồi phục
tinh thần lại, mặt lại một lần nữa đỏ bừng, chật vật đi ra ngoài.
Tô Tử Mặc xem hết ở trong mắt, nguyên lai bộ dáng xinh đẹp còn có bậc
này ưu thế.
Chưởng quầy nhanh chóng thu dọn trên bàn, cười nói: "Hai vị cô nương
dùng món gì, ta lập tức đi chuẩn bị."
Chung Minh cũng không hỏi Tô Tử Mặc, tùy tiện gọi mấy món ăn và
một bầu rượu, rồi đuổi chưởng quầy đi.
Nha hoàn Thanh Nhi của Tô Tử Mặc xem không vừa mắt, trước kia tiểu
thư nhà nàng vô luận đến chỗ nào đều được ưu đãi, Chung cô nương này