Tống Văn Thục cân nhắc lời này, nghe kiểu nào cũng thấy không đúng,
"Ý của con là cho dù rời đi Tuấn Kiệt, cũng không tính về nhà?".
Chung Minh nói: "Minh nhi không muốn Mặc tỷ tỷ rời xa quê nhà".
Tống Văn Thục hừ nói: "Con bỏ được ta với cha con a".
Chung Minh cười nói: "Nếu Minh nhi về nhà, nương và cha sẽ không
đuổi chúng ta đi, còn Tô Hầu gia thì chưa chắc".
"Nếu Hầu gia không đáp ứng, không lẽ con và Tử Mặc cứ trốn tránh suốt
đời?". Tống Văn Thục liếc nhìn Tô Tử Mặc, "Vậy thì làm sao?".
Chỉ nghe Tô Tử Mặc nói: "Phụ thân Tử Mặc cũng không phải người
không biết lý lẽ, Tử Mặc đã quyết định ở cùng Minh nhi, sẽ không để nàng
chịu uỷ khuất". Tô Tử Mặc nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lộ ra vẻ kiên
định vững chắc.
Ngay cả Tống Văn Thục cũng không thể phản bác, cảm thấy Tô Tử Mặc
nói được thì nhất định làm được, dừng một chút, lại nói: "Một nữ nhân tay
không thể cầm, vai không thể khiêng, chờ chúng ta già đi rồi, hai con lại có
thể làm được gì?".
Chung Minh cả kinh nói: "Chẳng lẽ phụ thân muốn bố thí hết gia tài?".
Tống Văn Thục trừng mắt nhìn nàng, "Nữ nhi gả ra ngoài như nước ra
khỏi bát, con không nghe lời chúng ta, cần gì phải xen vào chuyện chúng
ta?".
Tô Tử Mặc cười nhẹ nói: "Nguyên lai cô cô lo lắng chuyện này, cô cô cứ
yên tâm đi, thế gian này tuy là lấy nam nhân làm đầu nhưng nữ nhân rời
khỏi nam nhân cũng có thể sống được, nhập không được con đường làm
quan, còn có thể theo thương, nếu không thì mở học đường dạy học, không
thể nào không sống nổi ở thời bình này".