BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 637

nhiều oán hận bằng Mã Nguyệt Nga. Đoạn ngày trước sợ bị lão phu nhân
biết là do ả động tay chân, suốt ngày ả trốn ở trong phòng không dám xuất
môn, mặc dù lão phu nhân tuyên bố phải bắt được thủ phạm nhưng chẳng
qua là doạ bóng doạ gió, không có bằng chứng, cuối cùng đâu có giải quyết
được gì, vì thế lá gan Mã Nguyệt Nga cũng lớn mạnh lên, nhìn thức ăn nhạt
nhẽo trên bàn cùng y phục chống rét cũ nát trên người, oán giận nói, "Khất
cái ăn xin đầu đường còn tốt hơn ở đây, cả ngày đều mặc có bộ y phục này,
ta cũng xấu hổ không dám xuất môn, tránh để người ta chê cười".

Nha đầu Thái Hà xưa nay thân cận, lên tiếng nói: "Nếu là phu nhân

đương gia, nhất định sẽ không cắt giảm ăn mặc đến mức này, chủ tử còn
như thế, càng khỏi nói hạ nhân như chúng ta".

Mã Nguyệt Nga nói: "Chuyện đương nhiên, Tống gia ta tuy không đại

phú đại quý gì, nhưng không suy bại tới vậy được, còn không bằng tiểu hộ
bần cùng".

Thái Nguyệt nói: "Có vẻ lão phu nhân không xong rồi, còn không biết có

thể sống qua mùa đông này hay không, lão phu nhân mà mất thì xét về vai
vế, phu nhân mới là cao nhất, theo lý hẳn là phu nhân đương gia mới
đúng".

Mã Nguyệt Nga hừ nói: "Còn không phải do lão phu nhân bất công hay

sao, Tô Tử Mặc nhập môn mới có hai năm, đã giao hết cái nhà này cho
nàng, có trách thì trách nhi tử ta là đồ vô dụng, để mặc tức phụ hắn tác oai
tác quái, khi cha hắn còn trên đời, làm gì đến phiên phụ nhân như chúng ta
nói chuyện".

Thái Nguyệt nhìn sắc mặt của ả, dè dặt nói: "Sao phu nhân không tiếp

nhận quyền lại chứ?".

Mã Nguyệt Nga nghe giật mình, từ sau khi bạc bị lừa mất, ả chỉ có thể

nhận tiền mỗi tháng sống qua ngày, nếu không cho dù việc ăn mặc trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.