phủ bị thắt chặt thì tự mình cũng có thể ăn ngon mặc đẹp a. Ả đoán là Tô
Tử Mặc cố ý làm khó dễ, của cải chẳng lẽ để phí ở đó, nay được Thái
Nguyệt nhắc nhở, tâm tư trỗi dậy. Trước kia là khiếp sợ lão phu nhân, mới
không tranh đoạt, hiện tại lão phu nhân ốm đau nằm trên giường, làm sao
còn quản được mấy chuyện này, vả lại Tống Tuấn Kiệt là nam đinh duy
nhất trong nhà, phòng xá ruộng đất đều cho Tống Tuấn Kiệt kế thừa, mà
nàng là thân nương Tống Tuấn Kiệt, chuyện hậu viện tự nhiên cũng nên do
nàng định đoạt, kêu Tô Tử Mặc giao ra sổ sách nhà đất và chìa khoá phòng
thu chi hẳn là chuyện hợp tình hợp lý, làm tức phụ nhịn nhục nhiều năm
mới thành bà bà, Tô Tử Mặc chưa ăn chút khổ cực nào đã muốn làm chủ cả
nhà, nào có chuyện tốt đẹp đến vậy, chẳng qua còn hơi băn khoăn, "Nếu
nàng không chịu giao ra thì sao?".
Thái Nguyệt cúi đầu thì thầm, "Điều đầu tiên trong bảy điều cấm chính
là không thuận theo phụ mẫu, phu nhân chỉ cần lấy lý do này là được rồi".
Mã Nguyệt Nga mừng rỡ khen: "Mệt ngươi theo ta đã lâu, thật biết rõ
lòng ta, cũng lanh lợi nhất, ta mà đương gia thì không thể thiếu công lao
của ngươi".
Thái Nguyệt vội nói: "Đa tạ phu nhân".
Mã Nguyệt Nga chỉnh y phục mang theo Thái Nguyệt đi đến chỗ Tô Tử
Mặc.
Quản phòng thu chi của Tống gia đang nói chuyện với Tô Tử Mặc,
"Theo sự phân phó của thiếu phu nhân, trừ ra bạc lo hậu sự cho lão phu
nhân và cả tiền tháng này cho mọi người thì còn lại chưa tới năm trăm
lượng, vừa qua khỏi mùa đông, địa tô ít nhất phải chờ tới sang năm mới thu
hoạch lúa được, mấy tháng qua việc buôn bán của cửa tiệm cũng không tốt,
tháng trước còn nhập vào không đủ xuất ra, nếu không ngẫm lại biện pháp,
chỉ sợ......".