BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 672

Chung Minh liếc nhìn một cái, người trong gương đầu tóc hỗn độn, sắc

mặt tái nhợt, quả thực như lời nàng nói, "Tốt hay không tốt đều như nhau
thôi, dù sao cũng không có người để ở trong lòng".

Thiệu Thi Dung nghe đến đây đã biết chắc Chung Minh bị Tô Tử Mặc

giận cái gì mới uể oải không phấn chấn, hai người cãi nhau là chuyện
thường tình, Thiệu Thi Dung vốn không muốn quan tâm tới, bất quá nhìn
bộ dáng nản lòng thoái chí của Chung Minh, không giống cãi nhau bình
thường, nên nhịn không được nhiều chuyện hỏi: "Vì chuyện gì?".

Chung Minh tràn đầy buồn khổ mà không có chỗ than thở, nghe Thiệu

Thi Dung hỏi, liền thẳng thắn nói ra hết việc hai ngày này.

Thiệu Thi Dung nghe xong lập tức căm giận nói: "Có thể để ngươi ra tay

giết một cách độc ác như vậy người này nhất định đắc tội ngươi, còn đắc
tội không nhẹ, loại cặn bã này đương nhiên không thể buông tha".

Chung Minh cường điệu, "Nhưng ta đã giết người".

Thiệu Thi Dung hoàn toàn thất vọng: "Ngươi còn không sợ, nàng sợ cái

gì? Hơn nữa, nếu có biện pháp nào tốt hơn thì ngươi đã không làm cách
này, nếu là ta, ta thấy không nên cứu, loại ác nhân kia chết không phải tốt
rồi sao, cứu hắn tỉnh lại về sau gây thêm hoạ cho người khác".

Rốt cuộc các nàng cũng là cùng nhau lớn lên, Thiệu Thi Dung vẫn hiểu

nàng, Tô Tử Mặc chỉ cùng nàng nói lý lẽ vương pháp, mà không đứng ở lập
trường của nàng vì nàng nói một câu, Chung Minh lại thở dài một tiếng.

Thiệu Thi Dung vốn muốn mượn cớ châm chọc Tô Tử Mặc vài câu, bất

quá lúc này nói ra thì có chút giống bỏ đá xuống giếng nên đành thôi, thấy
đồ ăn trên bàn, một miếng cũng chưa được động tới, "Đói bụng thì không
tốt cho thân thể, đừng làm chính mình khó chịu". Nói xong phân phó Tri
Hoạ đi làm thêm một phần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.