BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 687

Tô Tử Mặc lúc này mới sâu kín thở dài, xoa nhẹ bên tóc mai của Chung

Minh, ôn nhu nói: "Làm khó muội phải cất giấu việc này trong lòng, rất cực
khổ phải không".

"Mặc tỷ tỷ". Chung Minh chua xót, nước mắt chảy xuống.

Tô Tử Mặc nói: "Muội không nói cho ta biết, là sợ ta ghét bỏ muội, vậy

ta hỏi muội, nếu như ta với muội trao đổi thân phận, muội có để ý hay
không?".

"Ta đương nhiên sẽ không, hơn nữa ngươi cũng sẽ không bị chuyện như

thế". Chung Minh nói chắc chắn.

"Vì sao?", Tô Tử Mặc hỏi.

"Ngươi thông minh hơn ta, làm sao mắc mưu biểu ca được".

Tô Tử Mặc mỉm cười, Chung Minh đúng là thật thành đáng yêu, "Được

rồi, cho dù như thế, muội cũng nói, trong trí nhớ kia của muội, ta là chính
thất danh chính ngôn thuận của biểu ca muội, tất nhiên không tránh được
chuyện đồng giường cộng chẩm, vậy muội có để ý không?".

Chung Minh ngẩn người, nàng thật ra chưa từng nghĩ tới điểm này, tiếp

theo lắc đầu, "Sẽ không". Đừng nói kiếp này sẽ không, cho dù là đặt ở kiếp
trước cũng sẽ không.

Tô Tử Mặc cười nhẹ nói: "Ta cũng sẽ không".

Chung Minh vừa mừng vừa sợ, "Thật vậy sao?". Nàng vẫn vì chuyện này

mà lo lắng, không nghĩ tới Tô Tử Mặc dễ dàng tiếp nhận như vậy, nói cho
cùng nàng là người bị hại, Tô Tử Mặc đồng cảm với nàng cũng là chuyện
dễ hiểu, sau đó mang theo thần sắc buồn bã nói: "Mặc tỷ tỷ, còn có một
chuyện chưa nói cho ngươi, e là sau khi ngươi nghe xong, nhất định không
tha thứ cho ta".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.