Thanh Nhi nói:"Tống lão gia tử đều chết đã lâu, Tống công tử kia cho dù
không có nhân phẩm thấp giống Chung cô nương nói, nhưng xác thực là
không có bản lãnh gì, tiểu thư ngược lại là Hầu gia thiên kim, chẳng lẽ cứ
gả đi như vậy?"
Tô Tử Mặc than nhẹ một hơi, ai mà không muốn gả cho một như ý lang
quân tài mạo song toàn, chẳng qua nàng biết cha mình là người cực kỳ
trọng lời hứa, Tống Tuấn Kiệt mặc dù không có bản lãnh, nhưng cũng
không có lỗi gì, thật sự không có lý do để từ hôn.
Tô Tử Mặc không muốn nghĩ đến chuyện với Tống Tuấn Kiệt, nhìn vào
gương đồng trang điểm, bất chợt nhớ tới gương mặt xinh đẹp kia, nguyên
bản cuộc sống của nàng thực an tĩnh, giống như đột nhiên có một người lỗ
mãng xông tới, nhất thời trở nên thú vị hơn lên, nghĩ đến chuyện cùng
Chung Minh đi nghe lén, liền thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới người
luôn luôn theo khuôn phép như nàng vậy mà lại làm ra chuyện người khác
không ngờ tới như thế, không khỏi mỉm cười. Nàng có thể xác định trước
đó nàng chưa bao giờ gặp qua Chung Minh, lại không biết vì sao Chung
Minh lại cho nàng một loại cảm giác như người quen cũ, mặc kệ Chung
Minh bởi vì nguyên nhân gì mới khuyên nàng đừng gả cho Tống Tuấn
Kiệt, tóm lại không phải hại nàng, coi như là một phen hảo ý đi, nàng là
người có ân tất báo, liền muốn đưa tặng gì đó cho Chung Minh để tỏ lòng
biết ơn, xem Chung Minh ra tay hào phóng, hiển nhiên gia cảnh không tệ,
tùy tiện mua món đồ nhỏ, phỏng chừng lại chướng mắt, cũng không thể
hiện được thành ý, nghĩ nghĩ, mới kêu Thanh Nhi lấy bộ kim chỉ mang đến.