BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 68

Tống Văn Thục nói:"Cha con là cái người không chịu ngồi yên, xa nhà

cũng không quên chuyện làm ăn, nghe hắn nói hắn nhìn trúng một đám đồ
cổ, muốn đem trở về bán."

Chung Minh nảy ra chủ ý, nói:"Nương, không bằng chúng ta ở lại kinh

thành không quay về đi?" Chung Minh nhớ tới kiếp trước cha mẹ chết thảm
trên đường về nhà, lòng vẫn còn sợ hãi.

"Ở lại kinh thành?" Tống Văn Thục còn chưa bao giờ nghĩ tới.

Chung Minh nói:"Đúng vậy, kinh thành vừa lớn vừa náo nhiệt, Minh nhi

mới đến vài ngày liền thích, với lại ngoại tổ mẫu tuổi đã cao, nương nhiều
năm rồi không bên cạnh ngoại tổ mẫu, cũng nên gần gũi với ngoại tổ mẫu".
Chỉ có Chung Minh biết ngoại tổ mẫu còn sống ba năm, lão nhân gia là thọ
chung chính tẩm*, tuy là như thế, Chung Minh vẫn cảm thấy khổ sở, ngoại
tổ mẫu luôn thương yêu nàng, thậm chí khi nàng cùng biểu ca mâu thuẫn,
ngoại tổ mẫu cũng đứng về phía nàng, nghĩ đến ngoại tổ mẫu không còn
sống bao lâu, cái mũi bắt đầu lên men chua xót, nguyên lai biết trước
chuyện xảy ra, cũng không phải là việc tốt đẹp gì.

<* sống thọ và tạ thế tại nhà>

Tống Văn Thục biết Chung Minh là vì biểu ca mới muốn ở lại kinh

thành, bất quá lời nữ nhi nói cũng không phải không có đạo lý, tuy rằng lão
thái thái hiện tại thân mình coi như khoẻ mạnh, nhưng chuyện ai có thể nói
trước, nàng cũng không muốn để lại áy náy, chẳng qua chuyện dời nhà ở
kinh thành không phải là chuyện nàng có thể tính một mình, nói:"Ta trở về
thương lượng với cha con trước đã".

Chung Minh nói:"Cha luôn nghe ý nương, chỉ cần nương đồng ý, cha

khẳng định đồng ý."

Tống Văn Thục cười, nắm chóp mũi của nàng, cưng chiều nói: "Thật sự

là kiếp trước mắc nợ con".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.