BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 746

chừng đã làm ra chuyện gì không dám nhìn mặt người".

Lời này quả thật khó nghe, Chung Minh không khỏi nhíu mày, nhớ đến

mục đích về đây, nhất thời trở nên do dự, tuy nói là vì lừa Tống Tuấn Kiệt
hoà ly mới ra hạ sách này nhưng truyền ra ngoài rốt cuộc sẽ bôi nhọ danh
dự Tô Tử Mặc, nếu như vẫn đi theo đường lối kiếp trước, chẳng phải là
uổng công được sống lại một lần sao? Tô Tử Mặc vì nàng đã chịu rất nhiều
uỷ khuất, không thể để Tô Tử Mặc mang thêm nhiều tiếng xấu nữa, muốn
hoà ly cũng không nhất thiết phải dùng đến cái cớ hồng hạnh vượt tường.

Mã Nguyệt Nga thấy nàng trầm mặc không nói gì, sắc mặt còn âm tình

bất định, tưởng rằng mình đã nói trúng chỗ đau của nàng, lập tức lớn tiếng
nói: "Hay thật, các ngươi quả nhiên làm chuyện có lỗi với Tuấn Kiệt!".

Chung Minh trầm giọng nói: "Bắt trộm cần tang chứng, bắt gian cần bắt

cả đôi, chưa gì mợ đã định tội danh như thế cho chúng ta, có phải là thiếu
cân nhắc rồi hay không?".

Mã Nguyệt Nga cũng chỉ nói như vậy, chứ có ai hy vọng nhi tử của mình

bị đội mũ xanh đâu, bất quá vì mặt mũi nên mới miễn cưỡng nín nhịn, Tô
Tử Mặc có phụ thân là Hầu gia làm chỗ dựa, ả không động đến được mà
cũng không có can đảm này, còn Chung Minh là xuất giá xa nhà, ở kinh
thành không có quen ai, ả không cần quá mức đắn đo, nghĩ như thế, nhất
thời có thêm sức mạnh, quyết định thể hiện uy phong trước mặt Chung
Minh, ả hét lớn một tiếng: "Chung Minh, ngươi quỳ xuống cho ta!".

Chung Minh chỉ cảm thấy buồn cười, "Dựa vào cái gì muốn ta quỳ?".

Mã Nguyệt Nga nói: "Chỉ bằng ta là bà bà của ngươi, là mợ của ngươi,

vừa rồi ngươi nói lời bất kính với ta, đáng phạt, đáng quỳ".

Chung Minh cười nhạo, "Mợ thật biết đổi trắng thay đen, từ lúc mợ vào

cửa đã bắt đầu vu khống ta, sao giờ lại biến thành ta bất kính với mợ?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.