Chung Minh đứng ở cửa sương phòng sợ run, không nghĩ tới ngay cả địa
phương cũng y như kiếp trước, nhớ đến nỗi nhục nhã đó, dạ dày lại nhộn
nhạo một phen, nôn khan không ngừng.
Tô Tử Mặc cùng nàng tâm ý tương thông, không khỏi nắm tay nàng, ôn
nhu hỏi: "Có khỏe không?".
Chung Minh thật vất vả bình phục tâm trạng rồi mới nói: "Ta không
sao", ra hiệu bảo Tri Họa gõ cửa.
Tống Tuấn Kiệt chờ ở bên trong đã lâu, nhìn thấy Chung Minh cùng Tô
Tử Mặc, trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng đáy mắt lại lộ ra hắn có
bí mật, còn mang theo nụ cười đầy hứng thú.
Trong phòng chỉ có một mình Tống Tuấn Kiệt, Chung Minh làm như
không biết cười nói: "Biểu ca quả nhiên thú vị, có cái gì không thể nói
trong nhà, phải đòi đến nơi này, giống như sắp làm ra thủ đoạn gì không
dám nhìn người".
Nét mặt Tống Tuấn Kiệt cứng đờ rồi lập tức khôi phục vẻ bình thường
nói: "Đúng là có chút chuyện nói trong nhà không tiện, mới phải đến đây".
Tô Tử Mặc không lên tiếng, chọn một cái ghế ngồi xuống, Thanh Nhi
châm trà cho nàng.
Chung Minh nói: "Chúng ta đã đến, có cái gì cần nói, biểu ca không ngại
cứ nói thẳng".
Tống Tuấn Kiệt cũng không sốt ruột, kêu tiểu nhị, đem rượu và đồ ăn
ngon trong điếm đều bưng lên.
Chung Minh cười nói: "Biểu ca thật hào phóng, ta nghĩ Tống gia đã
nghèo rớt mồng tơi, ngay cả khế nhà đều đưa cho người ngoài còn đâu".